Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 300



Lượt xem: 152

"Anh hai của con muốn lên thủ đô làm việc." Bởi vì có Từ Chí Minh ở bên cạnh nên mẹ Lý không nói thẳng nhà Lý Thâm lên thủ đô làm gì, chỉ giải thích đơn giản: "Anh rể của con đi làm cùng với anh hai con."

Từ Chí Minh vừa nghe đã hiểu: "Đây chẳng phải là đầu tư..."

"Đi đầu tư thì sao?" Mẹ Lý liếc nhìn anh ta một cái, nói chuyện cũng không khách sáo: "Bây giờ báo chí toàn nói đất nước đang muốn phát triển kinh tế cá nhân."

Từ Chí Minh cười ngượng ngùng, trong lòng lại không coi ra gì.

Điều này cũng rất bình thường, địa vị của giáo viên và công nhân bây giờ và vài năm tới vẫn rất cao, Từ Chí Minh nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ.

Mà Lý Nhị Nha nghe đến chuyện này, không hiểu sao trong lòng lại thấy thoải mái... Cuối cùng cũng có một việc, Thẩm Y Y kém cô ta!

Mẹ Lý thở dài một hơi... Chí ít hai vợ chồng Từ Chí Minh và Lý Nhị Nha không ngu ngốc vô tri như nhà thằng cả và thằng ba.

...

Hôm nay Thẩm Y Y tỉnh dậy, ba đứa trẻ đang chơi ném tuyết, Nhị Bảo là người khởi xướng, cách khởi xướng của cậu bé mãi mãi đơn giản và thô bạo... Cậu bé ném tuyết vào người anh cả và em trai, làm cho hai người vốn không muốn chơi ném tuyết tức giận, bắt tay nhau báo thù.

Lúc mới bắt đầu Nhị Bảo vẫn còn rất vui vẻ, cậu bé rất khỏe, tay chân linh hoạt, đối đầu với Đại Bảo và Tiểu Bảo mà không hề thua kém chút nào.

Tuy nhiên, đầu óc của cậu bé không linh hoạt bằng Đại Bảo và Tiểu Bảo, ngay sau đó đã bị đánh tơi bời hoa lá.

Lúc này Nhị Bảo không chịu thua, cậu bé gào lên rằng Đại Bảo và Tiểu Bảo có hai người còn cậu bé chỉ có một mình, thế là cậu bé dời chú ý lên người Tiểu Bối, muốn để Tiểu Bối đến giúp mình.

Tiểu Bối đang cầm nhánh cây vẽ tranh trên nền tuyết, nào có để ý đến anh hai của mình.

Sau đó Nhị Bảo lại xài lại chiêu cũ, cậu bé cố ý chạy về phía Tiểu Bối để anh cả và em trai ném tuyết đến.

Cậu bé cứ nghĩ nếu như Tiểu Bối bị Đại Bảo và Tiểu Bảo ném tuyết trúng thì chắc chắn sẽ về đội của mình mà báo thù Đại Bảo và Tiểu Bảo!

Quả nhiên Tiểu Bối bị Tiểu Bảo ném trúng!

Nhị Bảo thấy thế còn chưa kịp hưng phấn thì một quả cầu tuyết cực lớn đã bay về phía cậu bé, nó lạnh đến mức cả người Nhị Bảo run lên một cái, cậu bé nổi giận nhìn kẻ đầu têu... Cha cậu bé!

"Cha chơi với con!" Lý Thâm cười lạnh, một giây sau một quả cầu tuyết nữa lại bay tới.

Sau đó là quả thứ hai, còn có quả thứ ba... Nhị Bảo bị cha mình, anh cả và em trai cùng nhau tấn công!

"A a a!" Nhị Bảo ôm đầu hoảng hốt bỏ chạy!

"Ui da!" Không biết mẹ Lý đến từ khi nào, vô tình bị quả cầu tuyết của Nhị Bảo ném trúng cổ, lạnh đến mức bà vội vàng phủi đi ai ngờ tuyết lại trượt vào cổ áo và chạm vào làn da của bà, bà lạnh đến mức trợn mắt: "Nhị Bảo!"

Nhị Bảo: "..." Cậu bé đau khổ phát hiện rằng mình đã không cẩn thận chọc giận cả nhà!

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Thẩm Y Y vội vàng đi tới hỏi, cơ thể mẹ Lý không khỏe mạnh bằng bọn họ, nếu như bị ném đến mức nguy hiểm thì không ổn!

"Không sao, không sao hết!" Mẹ Lý nói: "Tuyết chỉ rơi vào chút thôi, là do quá lạnh!"

Nói rồi, bà quay đầu nhìn sang một bên: "Nhị Nha với Chí Minh về rồi à? Còn đứng đấy làm gì? Mau vào đi chứ."

Lúc này Thẩm Y Y và Lý Thâm mới phát hiện ra Lý Nhị Nha và Từ Chí Minh đã dẫn đứa con nhỏ của họ trở về, Lý Thâm kêu dừng trận ném tuyết, Nhị Bảo tạm thời thoát được một kiếp.

Tất cả mọi người cùng đi vào nhà chính nói chuyện.

Thẩm Y Y quở trách ba đứa con trai: "Các con ướt hết cả rồi, mau về nhà thay quần áo đi, kẻo lát nữa lại cảm lạnh!"

"Vâng, vâng!" Nhị Bảo vừa phủi tuyết trên người, vừa qua loa dỗ Thẩm Y Y: "Mẹ, mẹ đừng nhăn mặt, trông không đẹp đâu."

"Ai nói, mẹ của em mãi mãi đẹp nhất." Miệng nhỏ của Tiểu Bảo quá ngọt.

Thẩm Y Y khẽ hừ một tiếng.

Lý Thâm ngồi một bên xem thời thế rồi ra lệnh: "Mau về thay quần áo đi!"

Ba đứa trẻ kéo Tiểu Bối giải tán ngay.

"Mấy đứa ranh con này." Lý Thâm vì dỗ vợ mà mắng một câu.

Không phải anh cũng tham gia à?

Thẩm Y Y liếc anh.

"Trẻ con nghịch ngợm cũng là chuyện thường." Từ Chí Minh cười nói.

"Thật à?" Thẩm Y Y cười khách sáo, Lý Thâm bưng cho cô một ly nước, cô cầm lấy uống một ngụm nhỏ, sau đó cầm trong tay để sưởi ấm.

Lý Nhị Nha ngồi bên cạnh cô, cô ta lặng lẽ nhìn Thẩm Y Y, nhìn thấy năm tháng đối xử đặc biệt với Thẩm Y Y, cảm giác ưu việt khi nghe tin Lý Thâm kinh doanh cá nhân đã biến mất chẳng còn gì.

Cô ta nói tiếp: "Đúng vậy đấy, bình thường Hiên Hiên nhà em cũng như thế nhưng lúc học tập vẫn rất nghiêm túc. Học kỳ trước thằng bé nhảy tận hai lớp đấy!"

"Từ Cẩm Hiên nhảy lớp?" Không biết Nhị Bảo đã mặc quần áo tử tế rồi đi ra từ lúc nào: "Em ấy còn nhỏ hơn con một tuổi nhỉ?"

Lý Nhị Nha nghe Nhị Bảo tỏ vẻ kinh ngạc, cô ta đắc ý nói: "Đúng vậy, bây giờ thằng bé học cùng khối với con đấy!"

"Lợi hại!" Nhị Bảo khen một câu từ tận đáy lòng.

Lý Nhị Nha hất cằm, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Từ Chí Minh ngồi cạnh cũng mỉm cười theo.

Người ngoài không hiểu bọn họ nhìn mẹ Lý lại biết con gái muốn ganh đua so sánh với Thẩm Y Y, bà im lặng đảo mắt.

Mà Lý Nhị Nha đang nhìn vào mắt Thẩm Y Y, muốn nhìn xem có phải Thẩm Y Y có biểu cảm tán thưởng Từ Cẩm Hiên giống như Nhị Bảo không, điều này sẽ khiến tâm trạng của cô ta tốt hơn, kết quả...

Không có!

Thẩm Y Y chỉ gật đầu một cái, sau đó cứ như không nghe được gì vậy... Cô hoàn toàn không cảm nhận được tại sao Lý Nhị Nha lại nói những lời này.

Lý Nhị Nha khựng lại một chút, cô ta không cam tâm, lại hỏi: "Em nghe nói việc dạy học ở thủ đô khá khó, Nhị Bảo của chị nhảy nhiều lớp như vậy có theo kịp tiến độ học tập của trường không?"

"Đương nhiên là con theo kịp rồi!" Nhị Bảo kiêu ngạo nói: "Kỳ thi cuối kỳ trước con đứng thứ sáu toàn khối đấy!"

"Con lọt vào top ba!" Không biết Tiểu Bảo đi ra từ khi nào, nghe nhắc đến chuyện thành tích, cậu bé cũng giơ tay chờ khen ngợi.

"Độ khó của tiểu học có thể so sánh với cấp hai bọn anh à?" Nhị Bảo khinh thường nói.

"Vậy lúc anh học tiểu học cũng có lọt vào top ba đâu!" Tiểu Bảo nói ngược lại.

Hai anh em lại tranh cãi ầm ĩ, hai đứa không hề phát hiện sắc mặt Lý Nhị Nha có vẻ gượng gạo.

Mẹ Lý thấy thế thì rất sảng khoái nhưng giữa cháu trai và cháu ngoại, đương nhiên bà vẫn nghiêng về cháu trai hơn, mẹ Lý cố ý hỏi: "Học kỳ trước Hiên Hiến đứng thứ mấy?"

"Con không chú ý tên thằng bé đứng thứ mấy." Lý Nhị Nha có ý định lừa gạt cho qua nhưng đang định nói sang chuyện khác, con gái của cô ta là Từ Tiểu Liên ngọt ngào nói: "Anh trai thi từ dưới đến lên, cha mẹ mắng anh ấy, vậy nên hôm nay muốn để anh ấy ở nhà học tập, không cho đến nhà ông bà ngoại!"

"Từ Tiểu Liên!" Lý Nhị Nha muốn ngăn cản nhưng Từ Tiểu Liên đã nói xong.

Nhị Bảo lại nói: "Đứng bét à? Vậy thành tích của em ấy cũng kém quá đi? Em ấy không nên nhảy lớp!"

Lý Nhị Nha, Từ Chí Minh: "..."

Mẹ Lý cười "haha" ra tiếng.

Thẩm Y Y cũng nhận ra điều khác thường, cô quay lại nhìn.

Lý Nhị Nha xấu hổ và tức giận đến mức muốn đào một cái hố để chui vào!

May mắn vào lúc này, cả nhà Chu Phong Thu và Lý Đại Nha tới, sự chú ý của nhà Thẩm Y Y dời lên người cả nhà Chu Phong Thu và Lý Đại Nha nên Lý Nhị Nha mới bớt xấu hổ.

Tiếp sau đó cả nhà cô ta cũng không nói gì thêm, vừa cơm nước xong đã vội vàng ra về.

Ba ngày tiếp theo, cả nhà Thẩm Y Y vội vàng dọn dẹp với cha Lý và mẹ Lý, đồng thời đi cùng mẹ Lý đến nhà cô để chúc Tết, cuộc sống cũng xem như viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.