Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 32



Trong tiểu thuyết Thẩm Y Y đúng là không biết làm quần áo, trên thực tế, Thẩm Y Y đúng là cũng không biết làm, nhưng, biểu cảm không tin tưởng của Lý Thâm đã kích thích cô.

"Em có thể học, em tìm người dạy em! Đúng lúc hôm nay em cũng không có việc gì." Trong lời nói của Thẩm Y Y xen lẫn không phục.

Lý Thâm: "..." Lý Thâm có khao khát muốn sống mạnh mẽ nên không phản bác lời cô nói: “Thế cũng không cần làm cho anh, em làm cho mình là được rồi."

"Em có không ít quần áo, ngày hôm qua mẹ của em đã gửi thêm cho em rồi.”

"Vậy làm cho ba đứa nhỏ đi."

"Áo của bọn nó em mua quần áo may sẵn." Thẩm Y Y nói. Cô lấy ra đòn sát thủ: "Chẳng lẽ anh chê tay nghề của em xấu? Sợ em làm được xấu không mặc được?”

Lý Thâm: "..." Có trời mới biết, anh tuyệt đối không có ý nghĩ này.

Vì chứng minh bản thân, anh nhanh chóng ăn sáng, rất tự giác đi lấy cây thước tới đây.

Thẩm Y Y rất hài lòng sự thức thời của anh, cô đo kích cỡ cho anh.

Đo xong, tiếng chuông đến giờ làm việc đã vang lên.

Thẩm Y Y lấy bình nước cho anh, tiễn anh đi ra ngoài.

Đang muốn đóng cửa lại thì một bóng người nhảy ra.

"Y Y!"

Thẩm Y Y quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trần Giai Di chạy tới chỗ cô, cô đứng lại.

Trần Giai Di lại muốn làm trò gì?

Trần Giai Di không phải đến làm trò, cô ta tới để nịnh nọt Thẩm Y Y.

Cô ta chạy bước nhỏ đến chỗ Thẩm Y Y, lấy ra một quả trứng gà từ trong lòng n.g.ự.c nhét vào trong tay cô.

"Y Y, trứng gà này là tôi gom lại đó, buổi sáng hôm nay tôi lén nấu, ngay cả bản thân cũng không nỡ ăn, muốn mang đi tẩm bổ cho cô, cô nhìn gần đây cô gầy quá này. Cho cô, mau ăn đi, tôi đi làm việc trước chứ đã bị muộn rồi, lát nữa tôi sẽ tới tìm cô tiếp.”

Nói xong, không chờ Thẩm Y Y nói gì, cô ta đã vội vàng chạy đi.

Thẩm Y Y nhìn bóng lưng chạy ào của cô ta rồi liếc nhìn trứng gà trong tay.

Trần Giai Di sẽ có lòng tốt tặng trứng gà cho cô sao? Đó đương nhiên là không thể nào.

Về phần cô ta có mục đích gì, Thẩm Y Y cũng đoán được đại khái.

Trong tiểu thuyết, Trần Giai Di đã dùng một ít ơn huệ nhỏ để dỗ dành cô giống thế này, cô cảm động, sẽ lấy ra càng nhiều đồ tốt cho Trần Giai Di.

Lần này Trần Giai Di lấy cho cô quả trứng gà, còn cố ý nói ngay cả bản thân cũng không nỡ ăn để lại cho cô ăn, có lẽ là lại muốn lấy thứ gì đó từ cô.

Thẩm Y Y giật giật khóe môi, không còn hạn chế của nội dung cốt truyện, Trần Giai Di muốn lấy đồ từ trên tay của cô ư? Nằm mơ đi!

Khóe mắt đúng lúc nhìn thấy Đại Hoa đi qua, Thẩm Y Y kêu cô bé một tiếng: "Đại Hoa."

Đại Hoa quay đầu thấy cô, hơi thiếu tự nhiên: "Thím hai?"

"Lại đây, cho cháu một quả trứng gà này." Thẩm Y Y nhét trứng gà vào trong tay cô bé.

"Thím hai, con không thể nhận..."

"Nhận đi, là của một người đáng ghét cho." Thẩm Y Y nói.

Đại Hoa: "..."

Thẩm Y Y thấy cô bé đeo một cái sọt, trên tay còn ôm một cái, bên trong đều là quần áo. Cô đoán có lẽ là cô bé chuẩn bị mang những thứ này đến bờ sông giặt, nhíu mày: "Quần áo của cả nhà là một mình con giặt?"

"Vâng…” Đại Hoa do dự giây lát, nói tiếp: "Thím hai, quần áo của thím đã giặt sạch chưa? Con còn có thể giặt thêm, con giặt giúp thím nhé?”

Thẩm Y Y biết cô bé muốn cảm ơn mình, lắc đầu: "Không cần, thím tự giặt được.”

Đại Hoa chỉ đành gật đầu: "Vậy thím hai, con đi giặt quần áo trước nhé?"

"Đi đi." Thẩm Y Y nhìn bàn tay đen gầy da bọc xương của cô bé, cuối cùng không nói gì, quay người vào phòng.

Về đến nhà, mấy đứa nhỏ còn đang ngủ.

Cô lấy tiền ra, ngày hôm qua tổng cộng cô đã kiếm được hơn năm trăm đồng, Lý Thâm lại cho cô hơn hai trăm đồng, trừ đi tiền mua bánh bao và gửi về nhà họ Thẩm, cô còn chừng bảy trăm hai mươi đồng.

Không tệ lắm.

Tuy rằng bấy nhiêu không coi là nhiều, nhưng “ăn một miếng không mập được”.

Cô còn bốn năm thời gian, không cần phải gấp.

Thẩm Y Y mỹ mãn cất tiền, gỡ bọc hôm qua cầm về, đặt quần áo mẹ Thẩm gửi cho cô vào trong tủ, sau đó lấy quần áo mấy đứa nhỏ ra.

Quần áo của mấy đứa nhỏ không tới mấy bữa, hơn nữa đều rách nát, cũ kỹ. Thẩm Y Y cầm cho mỗi đứa hai bộ quần áo… Nếu không phải sợ bị nói phô trương thì thật ra cô muốn cho bọn nhỏ nhiều hơn nữa!

Chờ trời lạnh hơn, cô sẽ lấy thêm vài cái nữa ra.

"Mẹ?"

Thẩm Y Y đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại, quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nhị Bảo đã tỉnh.

"Nhị Bảo." Thẩm Y Y gọi cậu bé: "Mau tới đây nhìn xem, mẹ mua quần áo cho các con này, cẩn thận một chút, đừng đánh thức anh với em…”

Lời còn chưa dứt, Nhị Bảo mở to hai mắt, nhìn quần áo trong tay cô, chợt nhảy lên, động tác rất mạnh đã đánh thức Đại Bảo và Tiểu Bảo.

"Mẹ, đây là quần áo mới của chúng con sao?"

Thẩm Y Y: "..."

Đại Bảo mơ màng tỉnh giấc, nghe thấy lời Nhị Bảo nói, cũng mở to hai mắt chạy tới xem quần áo mới.

Chỉ có Tiểu Bảo, bẹt miệng, ấm ức biết mấy.

Thẩm Y Y bế cậu bé lên, Tiểu Bảo thấy mẹ đã đến, mềm nhũn vùi vào lòng cô.

"Mẹ, đây là mua quần áo mới mẹ mua cho bọn con à?" Nhị Bảo cầm quần áo mới ướm tới ướm lui trên người mình, vẻ mặt phấn khích hỏi.

"Đúng vậy, mau thử xem, xem có vừa người không.” Thẩm Y Y nói.

Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức thử quần áo, thấy Tiểu Bảo còn vùi ở trong lòng mẹ, gọi cậu bé: "Tiểu Bảo, nhanh xuống, mẹ mua quần áo mới cho chúng ta rồi!"

Tiểu Bảo vốn không có hứng thú, nhưng nhìn anh hai của cậu bé thay quần áo xong, cậu bé lại hứng thú.

Chờ bọn nhỏ đã thay xong, Thẩm Y Y nhìn ba đứa oắt con hao hao nhau, trong nháy mắt nảy sinh cảm giác tự hào. Mặt mũi của cô và Lý Thâm không tệ, hiển nhiên mấy đứa nhỏ cũng vô cùng ưa nhìn. Tuy rằng bọn nhỏ gầy, nhưng không đến mức giống như gầy còm giống như rất nhiều đứa bé ở dưới quê thời đại bấy giờ. Làn da non nớt đó sau khi được tắm sạch thì càng trắng nõn, giống như là Phúc bảo trong tranh tết, nhìn là thấy vui. Bây giờ mặc quần áo mới, càng là ba cục tròn vừa tuấn tú vừa đáng yêu.

"Thật là đẹp!" Thẩm Y Y không kìm được hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bọn nó, kiêu ngạo cùng đắc ý trong giọng nói đều không che giấu được.

Thẩm Y Y vui vẻ, đương nhiên ba đứa nhỏ cũng vui vẻ, nói muốn mặc quần áo mới đi ra ngoài chơi.

Thẩm Y Y: "Không được, quần áo mới có rất nhiều vi khuẩn đấy, phải giặt một lần rồi mới có thể mặc."

Đại Bảo là một bé tò mò: "Mẹ, vi khuẩn là cái gì vậy ạ?"

"Vi khuẩn là…” Thẩm Y Y nói bla bla một lèo cho bọn nó, bọn nó mới miễn cưỡng đồng ý phải giặt sạch quần áo rồi mới mặc được.

Bảo bọn nó đi rửa mặt, Thẩm Y Y vào phòng bếp, lại đổ cháo vào nồi, sau khi sôi thì đập trứng gà vào, hâm nóng trứng luộc và khoai lang lấy ra đưa cho bọn nó ăn.

Thừa dịp bọn nó ăn sáng, cô cầm quần áo mới của bọn nó đi giặt. Sau khi cô giặt xong quần áo, mấy đứa nhỏ cũng đã ăn no rồi. Thẩm Y Y cầm một ít vải bố, cầm một cân đường đỏ cùng với một bao kẹo sữa Đại Bạch Thỏ dẫn theo ba đứa nhỏ đi đến nhà Trần Cường.

Chuyện làm quần áo cho anh Thâm nhà cô, cô rất nghiêm túc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.