Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 33



Nhà Trần Cường không xa, Thẩm Y Y dẫn ba đứa con từ trong nhà đi ra, rẽ vào một ngõ cua lên một con dốc là tới.

Ba gian nhà ngói bùn nhỏ, bên ngoài dùng rào giậu vây lại thành một cái sân nhỏ, trông hơi nghèo khốn nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ.

Cửa lớn đang đóng, nhưng cửa nhà chính bên trong đang mở.

Thẩm Y Y vừa muốn gọi một tiếng, Nhị Bảo đã hét to: “Vượng Tài! Vượng Tài!”

Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng hét theo cậu.

Rất nhanh, trong nhà ló ra một cái đầu nhỏ, chạy bình bịch ra, mở cửa lớn: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tiểu Bảo, sao các cậu lại tới đây?”

“Chúng tớ tới tặng kẹo cho cậu!” Nhị Bảo hưng phấn giơ kẹo sữa Đại bạch thỏ trong tay, nhét vào trong lòng của Vượng Tài, làm nũng nói: “Đây là mẹ tớ cho các cậu.”

“Thật sao?” Mắt Vượng Tài sáng lên, mong đợi nhìn Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y mỉm cười: “Phải, cầm lấy ăn đi.”

“Vượng Tài, sao con có thể tùy tiện lấy đồ của người ta?”

Lời vừa dứt, một giọng nói dịu dàng vang lên, Thẩm Y Y nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng gầy yếu, nhưng bụng to dị thường đi tới.

Thẩm Y Y nhìn thấy có chút kinh hoảng, sợ tứ chi gầy guộc của cô ấy không chống đỡ nổi cái bụng của cô ấy.

Nhưng rõ ràng, cô đã nghĩ nhiều, người phụ nữ này trông cơ thể không cân đối, nhưng vẫn rất linh hoạt, sau khi đi tới, trực tiếp lấy kẹo sữa Đại bạch thỏ trong tay Vượng Tài, nhét lại vào tay Nhị Bảo: “Nhị Bảo, cháu lấy về ăn đi.”

Nhị Bảo nhìn mẹ mình.

Người khác cũng thuận theo ánh mắt của cậu nhìn Thẩm Y Y, bao gồm người phụ nữ đó.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy cô, có hơi kinh ngạc: “Chị dâu? Sao chị lại tới đây?”

Thẩm Y Y: “…” Cô do dự phải gọi cô ấy như thế nào.

Người phụ nữ này là vợ của Trần Cường, tên Lâm Đại Nữu.

Theo lý mà nói, vợ chồng bọn họ đều gọi cô là chị dâu, đối với Lâm Đại Nữu, cô cũng nên gọi cô ấy một tiếng em dâu.

Nhưng năm nay cô 25 tuổi, mà Lâm Đại Nữu đã 32 rồi, còn lớn hơn Trần Cường 5 tuổi, nếu gọi em dâu, cô thực sự có chút không gọi ra tiếng.

Còn vì sao Lâm Đại Nữu lại lớn tuổi hơn Trần Cường nhiều như thế, còn là vợ của Trần Cường, thực ra chuyện này có chút nội tình.

Trần Cường là con một của cha anh ấy ở nhà họ Trần, nhưng cha Trần đã qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ, một mình mẹ anh ấy kiếm điểm công nuôi anh ấy, khó khăn lắm mới nuôi nấng anh ấy khôn lớn, không ngờ năm ngoái, mẹ anh ấy bất cẩn ngã lúc làm đồng, bị thương ở chân và cột sống, nằm trên giường bệnh không thể tự chăm sóc bản thân.

Trần Cường bèn muốn cưới một người vợ về chăm sóc mẹ của anh ấy, nhưng quang cảnh nhà của anh ấy như thế nào mọi người đều biết, hơn nữa mục đích anh ấy cưới vợ rõ ràng như thế, nhà ai chịu đưa con gái mình tới chịu khổ?

Cho nên cho dù Trần Cường nguyện ý móc ra 200 tệ sính lễ, cũng không có ai dám gả con gái cho anh ấy.

Mà Lâm Đại Nữu là người ở Lâm Gia Thôn bên cạnh, cha mẹ mất sớm, cô ấy là con gái cả trong nhà, để nuôi nấng em trai em gái, tới 25 tuổi cô ấy mới xuất giá, gả cho một người góa vợ, còn có hai đứa con trai.

Cô ấy gả tới không bao lâu liền mang thai, sau khi sinh được con trai Vượng Tài chưa được mấy năm, người chồng góa vợ gặp tai nạn qua đời.

Hai đứa con trai kế nói cô ấy và Vượng Tài là sao chổi, khắc c.h.ế.t cha của chúng, đuổi họ đi.

Cô ấy chỉ có thể dẫn Vượng Tài về nhà, không ngờ, các em trai em gái một tay cô ấy nuôi nấng thế mà lại cũng chê bai cô ấy và Vượng Tài, không cho họ về.

Không có nơi nào để đi, không có đồng xu dính túi, Lâm Đại Nữu vừa hay nghe nói Trần Cường ở thôn Thanh Thủy cách vách muốn cưới vợ, dẫn con trai đi tới ngay trong đêm.

Nói mình không cần sính lễ, chỉ cần Trần Cường chịu tiếp nhận Vượng Tài, cô ấy sẽ gả cho anh ấy, chăm sóc mẹ của anh ấy.

Thế là hai người gắn kết với nhau, kết hôn.

Lâm Đại Nữu cũng nhìn ra sự chần chừ của Thẩm Y Y, vội nói: “Chị dâu, chị gọi em là Đại Nữu là được, hoặc gọi em mẹ Vượng Tài cũng được, người khác đều gọi em như vậy.”

“Đại Nữu.” Thẩm Y Y mỉm cười: “Cô cũng có thể gọi tôi là Y Y.”

“Được.” Lâm Đại Nữu cười, có chút gò bó.

Thời gian cô ấy gả cho Trần Cường rất ngắn, cũng từng gặp Thẩm Y Y mấy lần, nhưng chưa từng tiếp xúc, nhưng từ trong miệng Trần Cường và người trong thôn, Thẩm Y Y này là người ngạo mạn.

Tuy nhiên, trông không giống chút nào.

Thẩm Y Y nhất thời có hơi hoài nghi, là cô trông quá hung dữ sao?

Để không dọa người ta, cô chỉ có thể cố gắng cười ôn hòa một chút.

Quả nhiên, thấy cô cười hiền lành, Lâm Đại Nữu cũng thoải mái không ít, mời nói: “Vào nhà ngồi một lúc nhé? Chị là tới tìm Cường Tử sao? Anh ấy không có nhà, đi làm rồi.”

“Tôi tới tìm cô.” Thẩm Y Y theo bước chân của cô ấy đi vào: “Tôi nghe nói cô thêu thùa rất giỏi, bèn muốn tới thỉnh giáo cô một chút.”

Tài thêu thùa của Lâm Đại Nữu khá nổi tiếng, lúc đầu cô ấy không cần sính lễ, Trần Cường bèn mua cho cô ấy một chiếc máy may, do vậy nhà họ Trần trở thành một trong những gia đình ít ỏi có máy may trong thôn Thanh Thủy.

Lâm Đại Nữu đã hiểu, nhìn túi kẹo sữa Đại bạch thỏ do Nhị Bảo lần nữa nhét vào trong lòng Vượng Tài: “Vậy cũng không cần mang thứ đắt đỏ như vậy tới, chị cũng quá khách sáo rồi.”

“Ở đây còn có một cân đường đỏ.” Thẩm Y Y đưa đường đỏ trong tay cho Lâm Đại Nữu: “Cũng không hoàn toàn là vì chuyện này, trước đây tôi không để tâm tới ba đứa nhỏ, làm phiền các người chăm sóc rồi.”

“Chúng em cũng không chăm sóc gì.” Lâm Đại Nữu hơi ngại, nếu nói chăm sóc nhiều thật ra thật sự không có, chẳng qua là có lúc thấy Lý Thâm không rảnh chăm bọn trẻ, gọi chúng tới nhà ăn vài bát cháo.

Lâm Đại Nữu trả đồ lại: “Chị cầm về đi, anh Thâm cũng thường chiếu cố Cường Tử nhà em, phiếu công nghiệp của máy may nhà em còn là anh Thâm cho chúng em, nếu chị muốn dùng, trực tiếp lấy về dùng đều được.”

“Anh Thâm tôi như thế, chưa biết chừng là ai chiếu cố ai, tiền của máy may cũng là do các người tự bỏ ra.” Thẩm Y Y khách sáo cười: “Mặc kệ như thế nào, những thứ này cô vẫn nên nhận đi, chỉ là chút tâm ý nhỏ, trừ phi cô không muốn dạy tôi.”

Thẩm Y Y lại nhìn cái bụng vểnh cao của cô ấy: “Hơn nữa cô sắp sinh rồi nhỉ? Tới lúc đó đã là mùa đông, cầm đường đỏ này, tới khi đó uống một chút còn có thể ấm người.”

Hiển nhiên câu nói này đã động tới Lâm Đại Nữu, do dự một chút, cô ấy vẫn đồng ý: ‘Thật sự cảm ơn chị.”

Vượng Tài vui vẻ.

Thẩm Y Y bảo Đại Bảo Nhị Bảo và Vượng Tài ra ngoài chơi, Tiểu Bảo muốn đi theo, Thẩm Y Y chỉ có thể cho cậu bé đi, dặn dò Đại Bảo Nhị Bảo: “Nhớ trông em trai một chút.”

Lâm Đại Nữu ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không nói gì, chuyển chủ đề nói: “Chị muốn may đồ cho ba đứa nhỏ sao?”

“Không phải, tôi muốn may đồ cho anh Thâm nhà tôi.” Thẩm Y Y đang chỉnh lại vải và chỉ, đầu cũng không quay lại nói, hoàn toàn không chú ý tới nét mặt như thấy quỷ của Lâm Đại Nữu sau khi cô dứt lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.