Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 35



Đứa trẻ ở tuổi này như Lý Thiết Trụ, hầu hết đều đang đi học, nhưng bởi vì thôn Thanh Thủy không có trường học, nếu trẻ con trong thôn muốn đi học, phải đi bộ nửa tiếng đường núi đến trường học ở công xã.

Bởi vì xa, cùng với nghèo, cộng thêm ở trong thôn có các thanh niên tri thức học cấp ba xuống nông thôn, cho nên rất nhiều người cho dù đi học vô dụng, thế nên thôn Thanh Thủy có không ít đứa trẻ không được cho đi học.

Ở nhà chăm sóc em trai em gái hoặc làm một số công việc nhẹ nhàng kiếm điểm công.

Lý Thiết Trụ chính là một trong số đó, nhưng dưới nó có hai em gái, Giang Ái Linh cưng nó, có việc gì đều bảo hai em gái nó làm giúp nó, điểm công thì ghi cho nó.

Mỗi ngày, Lý Thiết Trụ cùng một đám “anh em” của nó ăn chơi lêu lổng.

Đám “anh em” này của nó, hoặc là được cưng giống như nó, hoặc là trong nhà không ai quản.

Hôm nay chúng chơi một trận “chiến du kích”, bụng đói bèn tìm đồ ăn, đúng lúc gặp phải mấy người Vượng Tài, thuận tay cướp đi con cá của Vượng Tài.

Nếu là con nhà người khác, chưa chắc chúng dám cướp, nhưng chúng biết lai lịch của Vượng Tài, bình thường rất thích đùa bỡn cậu bé, cho dù cướp đồ của cậu bé, cậu bé cũng chưa chắc dám về nhà cáo trạng.

Cho nên chúng giành đồ rất hùng hồn.

Nhưng băng của chúng có năm người, con cá giành được chưa tới nửa cân, nếu nướng thì không đứa nào ăn no.

Sau khi mấy đứa nhỏ đi, chúng ở lại tiếp tục bắt cá.

Khi Thẩm Y Y dẫn ba đứa con tới, chúng vẫn chưa đi.

Lý Thiết Trụ nhìn thấy Thẩm Y Y, không còn sợ hãi giống như hai ngày trước nữa.

Hai ngày trước, nó bị mẹ nó giáo huấn, nói Thẩm Y Y có thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ õng ẹo, nếu thật sự đánh nhau, cô chưa chắc có thể đánh lại nó.

Lý Thiết Trụ nghĩ cũng đúng, nó đã chín tuổi, cũng đô con, nếu khi đó không phải Thẩm Y Y túm cổ áo của nó kẹt cổ nó, cô chưa chắc đánh lại nó, huống hồ bên cạnh nó còn có nhiều “anh em” như thế giúp nó.

Lý Thiết Trụ tự cho là người “lăn lộn giang hồ”, nếu đã là “lăn lộn giang hồ”, vậy thì không thể để người khác coi thường nó!

Để lập uy trở lại, Lý Thiết Trụ lập tức gọi đám “anh em” của nó, sắc mặt của mấy đứa bất thiện nhìn đám người Thẩm Y Y, cuối cùng, ánh mắt rơi lên người Vượng Tài.

Ánh mắt ngập tràn uy hiếp, không ngờ cái túi nhẫn nhục này hôm nay thế mà lại dám quay về cáo trạng!

Vượng Tài chú ý tới ánh mắt của chúng, hơi sợ hãi trốn trong lòng của mẹ cậu bé, khiếp đảm nói: “Mẹ, chính là họ cướp cá của con.”

Lâm Đại Nữu ôm Vượng Tài, nhìn mấy người Thiết Trụ, gương mặt hung dữ, nhưng trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Nhưng ở trước mặt con, cô ấy không thể sợ hãi, thế là lấy hết dũng khí, chất vấn: “Chính là mấy cậu cướp cá của Vượng Tài nhà tôi?”

“Cái gì gọi là chúng tôi cướp cá của Vượng Tài nhà mấy người? Cá này rõ ràng là chúng tôi nhìn thấy trước!” Lý Thiết Trụ lập tức ầm ĩ.

“Không phải, rõ ràng là, là con…” Ở dưới ánh mắt của chúng, giọng nói của Vượng Tài có hơi thiếu sức.

Thực ra nếu không phải hôm nay ba đứa nhỏ ở đây, cậu bé căn bản không dám quay về cáo trạng.

“Là Vượng Tài nhìn thấy trước!” Nhị Bảo lập tức nắm tay của thằng nhóc lên, khích lệ cậu bé, nói to: “Các anh nói dối!”

“Mày có chứng cứ gì chứng minh chúng tao nói dối?” Một trong đám anh em của Lý Thiết Trụ, con trai của Vương Yến, Hà Vệ Đông lập tức phản bác.

Lúc cướp cá chỉ có hai tốp người bọn chúng, đào đâu ra chứng cứ?

Nhìn thấy biểu cảm mờ mịt của Nhị Bảo và Vượng Tài, khí thế bên phía Lý Thiết Trụ càng dạt dào, lẻo mép bảo họ lấy ra chứng cứ, nếu không chính là bôi nhọ chúng.

Bên Lý Thiết Trụ có năm người, ngoài Cẩu Đản, bốn người còn lại đều là tám chín tuổi, so với ba đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi, khí thế bên chúng mạnh hơn nhiều.

Khiến ba đứa nhỏ và Vượng Tài giận đỏ mặt.

Da mặt dày, người lại vô lại, khiến người ta bó tay với chúng.

Vượng Tài ấm ức nhất, nhìn mẹ của mình.

Lâm Đại Nữu đỡ bụng của mình, loại vô lại này cô ấy cũng bó tay, bèn nhìn Thẩm Y Y.

Không biết vì sao, cô ấy lại tin tưởng cô.

Không biết Thẩm Y Y nghĩ gì, ánh mắt rơi lên một vũng nước nhỏ mới đào bên cạnh mương nước, bên trong thả một con cá không to không nhỏ, bỗng nhiên bật cười: “Thôi, cá này nhỏ quá, các cháu muốn thì chúng tôi tặng cho các cháu, chúng ta bắt lại mấy con to hơn, được không?”

“Mẹ, bây giờ trong nước không có bao nhiêu cá cả.” Đại Bảo chần chừ nói.

Thẩm Y Y nhìn mương nước, gần con mương này là một dòng sông, nước chảy khá nhiều, nhưng bởi vì thông qua ruộng, thuận không ít bùn đất đi xuống, rất là đục.

Thẩm Y Y vô cùng tự tin: “Nhưng mẹ thấy rất nhiều.”

Cô dứt lời, mấy người Lý Thiết Trụ lần lượt cười phá lên, là đang cười cô không tự lượng sức.

Thôn Thanh Thủy nằm ở trung du dòng sông, cá không nhiều.

Lại bởi vì nông dân không có phiếu thịt, muốn ăn thịt chỉ có thể đến bên sông bắt cá.

Dạo này chính vì vụ thu, mọi người đều muốn kiếm chút thịt bồi bổ cơ thể, cho nên trong khoảng thời gian chuẩn bị cho vụ thu và bắt đầu vụ thu, không ít gia đình dốc hết tâm tư bắt cá, tới bây giờ, cá trong sông đã không còn bao nhiêu nữa.

Vừa nãy Lý Thiết Trụ bọn nó bắt cả buổi trời, không bắt được con nào.

Chúng là những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, chúng đều không bắt được, càng đừng nói Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y không để ý tới chúng, một mình xắn ống quần, đi tới bên con mương, nhìn mặt nước.

Mọi người thấy dáng vẻ chuyên chú của cô, nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy mặt nước chảy xiết và vẫn đục, nhưng mọi người vẫn không nhịn được nín thở, nhìn động tác của cô.

Lúc này, Thẩm Y Y bỗng nhiên vươn tay, mò vào trong nước.

“Bạch bạch!”

Một con cá lớn thân dài hình bầu dục, hơi bẹt bị Thẩm Y Y bắt ra, vây đuôi linh hoạt dùng sức vẫy hai bên, phát ra tiếng vang.

“Oa!”

Ba đứa nhỏ cùng với Vượng Tài kinh hô thành tiếng, đám người Lý Thiết Trụ đều trợn to mắt, không dám tin nhìn cảnh trước mắt.

“Nhị Bảo, tránh ra một chút!” Thẩm Y Y nói, trực tiếp ném con cá trong tay lên đất.

Cá bị ném xuống đất, tươi sống nhảy.

Cuối cùng mọi người cũng hồi thần, Nhị Bảo kinh hỉ ngồi xổm xuống, nhặt cá lên, vui vẻ nói: “Cá to quá!”

Dứt lời, lại một con cá bị ném lên.

Sau đó, con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm…

Mỗi khi bắt được một con, Thẩm Y Y liền dời một chỗ, đương nhiên cũng không phải lần nào cũng sẽ bắt được nếu là lúc bắt trật, cô sẽ tiếc nuối nói: “Ây dô, chạy mất rồi.”

Nhưng tốc độ bắt cá này của cô đã đủ khiến người ta chấn kinh rồi.

Một mình cô bắt còn không đủ, thấy Nhị Bảo hưng phấn như thế, cô vẫy tay, gọi Nhị Bảo tới.

Bây giờ mẹ ở trong mắt Nhị Bảo giống như đang phát sáng, chạy tới chỗ mẹ: “Mẹ, mẹ muốn dạy con bắt cá sao?”

“Đúng.” Thẩm Y Y xắn ống quần cho cậu: “Cẩn thận chút, đừng ngã, cứ thủ ở đây, đợi khi mẹ gọi con bắt thì con đưa tay ra, biết không?”

“Vâng vâng.” Nhị Bảo vội vã gật đầu, hưng phấn không tả hết.

“Nào, chú ý nhìn dòng nước, nhìn thấy chỗ kia không? Có phải có chút gợn sóng?” Thẩm Y Y nghiêm túc lừa gạt, đương nhiên cô không biết kỹ thuật bắt cá gì, cá cô bắt đều là cá cô dùng ý niệm lấy ra từ trong không gian.

Nhị Bảo mở to mắt, cũng không nhìn thấy gợn sóng mà mẹ nói ở đâu, vừa muốn hỏi; “Mẹ, ở đâu…”

“Nói nhỏ thôi, đừng dọa cá chạy mất.” Thẩm Y Y đè thấp giọng nói: “Nhìn sát gợn sóng kia…bắt!”

Đầu Nhị Bảo m.ô.n.g lung, mẹ cậu gọi cậu bắt thì cậu bắt, vừa vươn tay, sau đó hưng phấn hô to: “Con bắt được rồi! Con bắt được rồi! Mẹ, con bắt được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.