Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 354



Tiểu Bảo vừa gõ trốn đồng vừa hét lên, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, sôi nổi nhìn qua, nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai như Tiểu Bảo đang hét lên, trong lòng mọi người không khỏi vừa thấy vui mừng vừa thấy tò mò, tiến lại gần, nhìn thấy bọn họ thế mà mở một cửa hàng quần áo, những bộ quần áo treo trên kệ kia còn xinh đẹp đến như vậy, nhanh chóng bị hấp dẫn.

Chỉ trong chốc lát sau, cửa hàng đã chật kín người, Tiểu Bảo buông trống đồng xuống, quay đầu giới thiệu quần áo cho mọi người ——

"...... Chị gái đẹp ơi, chị mà mặc chiếc váy này chắc chắn rất đẹp! Tại vì sao ạ? Tại vì dựa vào trực giác của em chứ sao, chị đẹp chị nhìn vào đôi mắt chân thành này của em đi, em là một đứa trẻ trung thực, không biết nói dối lừa người!"

"Chị tin em nhưng sợ trực giác của em có sai sót sao? Vậy thì chị cứ cầm đồ đi thử thử đi, bọn em có phòng thử đồ, thử miễn phí luôn nha, thấy không phù hợp có thể không mua!"

"Có phải rất đẹp hay không? Em đã nói trực giác của em sẽ không sai mà... Không đúng, không đúng, không đúng, chủ yếu là bởi vì chị gái vốn đã rất xinh đẹp, quần áo là chỉ như dệt hoa trên gấm!"

"Cái gì? Em nói ngọt như mía lùi? Đó là bởi vì do chị thật sự rất xinh đẹp! Đúng rồi, chị đẹp, cái quần này rất hợp với bộ quần áo mà chị vừa mua, chị có muốn... muốn mua không? Được rồi! Tôi đóng gọi lại cho chị ngay đây! À, chị thấy cái váy này không, cái váy này cũng rất đẹp... đóng gọi lại? Chị xinh gái, chị thật là một người xinh đẹp và hào phóng!"

"A? Chị cũng muốn em chọn quần áo ạ? Chị chờ em một chút, em qua ngay bây giờ!"

"Không cần gấp không cần gấp, từng người một đến, em chọn giúp chị gái này rồi chọn cho mọi người được không?"

Nhìn Tiểu Bảo vị một đống khách vây quanh, bận đến mức xoay vòng vòng, Thẩm Y Y, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha: "..."

Emmmmmmm~

Lâm Đại Nữu và Lý Đại Đồng đã ngây ngẩn cả người.

Thẩm Y Y nhịn cười, "Đại Nữu, chị cả, chúng ta cũng đi qua đi, đừng để đứa nhỏ bận đến choáng váng."

Lúc này Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha mới phục hồi tinh thần, đi tiếp khách.

Bởi vì đã có danh tiếng từ trước đó, cộng thêm cái "miệng" của Tiểu Bảo, việc làm ăn rất phát đạt.

Bọn họ buổi sáng ngay cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có, bác Doãn đóng vai trò như máy giám sát, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn khách khách, phòng ngừa có người lén lút trộm quần áo đi.

Bởi vì giờ ăn trưa là giờ tan tầm của công nhân gần đó, nhân lúc đó chạy qua cửa hàng mua quần áo.

Cho nên đám người Thẩm Y Y vẫn luôn bận rộn đến mức ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn!

Vẫn là Lý Thâm nghĩ hôm nay bọn họ khai trương cửa hàng, thừa dịp giữa trưa tới xem một chút, mới biết bọn họ chưa ăn cơm, mượn nồi và gạo của bác Doãn, nấu cho bọn họ một ít cháo, rồi gọi bọn họ qua thay phiên ăn.

Sáu giờ, sau khi Thẩm Y Y tiễn xong những vị khách của mình đi, tới cửa tìm bác Doãn, "Bác Doãn, bác đóng cửa lại đi!"

"Hả?" Bác Doãn luôn trầm mặc ít nói sửng sốt, nhìn khách hàng đang đi vào cuồn cuộn không ngừng, không xác định hỏi, "Là đóng cửa lớn sao?"

"Vâng, đóng cửa hàng," Thẩm Y Y nói, "Chúng ta tan làm thôi."

"..." Cứ vậy mà tan làm?

Bác Doãn nhịn không được nói, "Còn nhiều khách hàng đến mua quần áo như vậy." Còn có thể kiếm được không ít tiền!

"Tiền là kiếm không hết." Thẩm Y Y tất nhiên là hiểu được ẩn ý trong lời nói của bác Doãn, nhưng cô đánh nhẹ vào cánh tay đau nhức của mình, cô đã bận rộn cả một ngày hôm nay một, nó thực sự làm cô cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn về nhà và nghỉ ngơi.

Còn có Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha, hai người họ còn phải đi học ban đêm, bảy giờ vào học, bây giờ sắp sáu giờ, trong cửa hàng còn có một ít khách hàng, chờ những người này mua đồ xong, có lẽ phải mất mười mấy hai mươi phút nữa, sau khi đóng cửa hàng bọn họ đi ăn cơm, rồi trực tiếp đi học luôn.

Bác Doãn nghe vậy, theo ý cô, đi đóng cửa lại, khách hàng tới không vào được, mới biết được bọn cô đã sắp đóng cửa!

Mới sáu giờ, có nhiều khách hàng như vậy mà bọn cô lại đóng cửa!

Nếu đặt chuyện này trên người người khác, những vị khách hàng này có lẽ đã tức giận đùng đùng, nhưng đây là Bách Khiêu Nhất!

Trước đây quần áo nhà này đã bán rất chạy rồi, cũng là "có giá không có thị trường", cách một đoạn thời gian mới có đồ để bán ra ngoài, cho nên mọi người đã quen rồi.

Vừa tiếc nuối hôm nay không mua được quần áo của các cô, lại may mắn mở cửa hàng mở cửa hoạt động ba ngày, còn có hai ngày nữa, những vị khách hàng này âm thầm quyết định ngày mai phải đến sớm hơn một chút!

Mà khách hàng trong cửa hàng nhìn thấy những vị khách hàng khác bị ngăn ở ngoài cửa, lại thấy may mắn vì mình nhanh hơn bọn họ một bước, bằng không đã bị ngăn ở ngoài cửa, tâm tình mua quần áo càng thêm vui vẻ.

Bởi vì khách hàng chọn hơi lâu, đám người Thẩm Y Y phải đợi mãi đến sáu giờ rưỡi mới kết thúc công việc.

Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha không kịp về nhà ăn cơm, rửa tay xong liền chạy tới trường học ban đêm, Thẩm Y Y đưa cho hai người họ một ít bánh quy, "Ăn lót dạ trước đi, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ kết thúc công việc sớm trước nửa tiếng, ít nhất đảm bảo thời gian ăn cơm của hai người!"

Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha vừa mệt vừa đói, nhưng mệt thì mệt thì mệt, đói thì đói, tâm tình của hại người lại vô cùng vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Hai người còn chưa tính toán cụ thể hôm nay bán được bao nhiêu quần áo, kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nhìn cách quần áo bán chạy như hôm nay mà nói, chắc chắn không ít —— nếu không phải Thẩm Y Y bảo ngừng, hai người bọn cô xác định không nỡ kết thúc công việc.

Nhưng giống như Thẩm Y Y nói, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nâng cao bản thân trước, như vậy sau này mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Cho nên hai người đối với quyết định của Thẩm Y Y không có chút dị nghị nào, mở túi bánh quy ra bắt đầu ăn, ăn hai ba liền xong, sau khi uống thêm vài ngụm nước, lại vội vàng chạy tới trường học ban đêm.

Thẩm Y Y rửa mặt, đang chuẩn bị gọi Tiểu Bảo trở về, kết quả phát hiện cậu bé đang nằm sấp trên bàn đang đếm, "147, 148, 149, 150..."

"Tiểu Bảo, con làm gì vậy? Đi về thôi," Thẩm Y Y gọi cậu bé.

"151——151!" Tiểu Bảo vui đến hỏng mất, quay đầu kích động nói, "Mẹ! Mẹ ơi! Hôm nay con đã bán được 151 bộ quần áo, hai hào một bộ quần áo, vậy con kiếm được... 30,2 đồng!"

Tiểu Bảo nói xong ngay cả chính mình cũng không thể tin được, "Con thế mà một ngày liền kiếm được 30,2 đồng! 30,2 đồng ạ!!"

"Một ngày có thể kiếm được 30,2 đồng, vậy nếu như một tháng sẽ được 906 đồng! Kỳ nghỉ hè có hai tháng, hai tháng là 1812 đồng... Vãi chưởng?"

Tiểu Bảo bị con số này làm cho sợ ngây người, cậu bé vốn dĩ chỉ một tháng kiếm hơn một trăm đồng là được rồi, không nghĩ tới lại tăng gần gấp mười lần, quá khủng khiếp!

Vội vàng nói với mẹ, "Mẹ! Mẹ ơi! Một kỳ nghỉ hè con có thể kiếm được 1812 đồng!!"

Thẩm Y Y: "..." Chưa gì đã tính cả một kỳ nghỉ hè rồi sao? Được rồi, nhà bọn họ đúng thật toàn là những người mê tiền!

Nhưng mà, Thẩm Y Y dựa vào số lượng Tiểu Bảo tính toán, cũng tính tính được đại khái doanh số bán hàng của bọn họ ngày hôm nay —— mắt nhìn đồ của Tiểu Bảo tốt, lại vừa đẹp trai vừa ngọt ngào, rất nhiều khách hàng đều thích cậu bé, là người bán được nhiều quần áo nhất, cô, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha ngược lại bán ít hơn cậu bé... Nhưng cho dù như vậy, các cô hôm nay có lẽ cũng kiếm được năm sáu nghìn đồng!

Quá giỏi!

Trong lòng Thẩm Y Y tính toán xong, lại cảm thấy không mệt mỏi như trước nữa, "Lợi hại! Tiếp tục làm việc chăm chỉ vào ngày mai ha! Đi thôi, về nhà đi!"

"Con tới đây con tới đây." Tiểu Bảo nhảy nhót đuổi theo mẹ mình, hừ hừ vài câu hát, không cần nói cũng biết cậu bé vui đến nhường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.