Thẩm Y Y bận rộn cả ngày, cả người cảm thấy có chút uể oải, nhưng Tiểu Bảo lại tràn đầy sức sống giống như vừa đi quẩy xong, một chút biểu hiện mệt mỏi cũng không có.
Chiều cao của cậu bé còn chưa đến một mét sáu, chỉ có thể ngồi xe xe của mẹ, sau khi thấy mẹ không đạp nổi xe nữa, cậu bé trực tiếp nhảy xuống xe: "Mẹ, con đẩy xe giúp mẹ nhé, mẹ nắm chặt!"
Thẩm Y Y nắm chặt chiếc xe đạp của mình và hỏi: "Con không mệt à?"
"Không mệt mỏi," Tiểu Bảo lớn tiếng nói, "Mẹ vừa gầy lại vừa nhẹ như vậy, con không cần phải dùng nhiều sức!"
Thẩm Y Y: "..." Đụng phải cái miệng này của Tiểu Bảo, nếu như cô là khách hàng, cũng phải mua những bộ quần áo mà cậu bé bán!
Nhìn bộ dáng cả người tràn đầy tinh thần này của Tiểu Bảo, Thẩm Y Y cũng kệ cậu bé, coi như giúp cậu bé tiêu hao chút năng lượng, bằng không đến lúc về nhà lại làm ầm ĩ như thế nào nữa.
Ở nhà.
Mẹ Lý đang nấu bữa tối ở trong nhà bếp, những người khác đều ở trong sân, mấy đứa nhỏ đứa này chạy đứa kia bắt, chơi rất vui vẻ.
Cha Lý ngồi cùng một chỗ với Nhị Bảo, trong tay cha Lý cầm một quyển sổ, tay phải cầm một cây bút, hỏi Nhị Bảo, "Nhị Bảo, cháu nói cho ông nghe, chữ thứ hai này gọi là gì, bồng cái gì sinh huy?"
Nhị Bảo nhìn, nói: "Tất, "bi", bồng tất sinh huy."
"À~" Cha Lý hiểu rõ gật gật đầu, vội vàng viết bính âm lên sổ, lại hỏi tiếp: "Vậy từ này có nghĩa là gì?"
Nhị Bảo: "Có nghĩa là làm cho ngôi nhà đơn sơ thêm rực rỡ!"
Cha Lý suy nghĩ một chút, "Ông biết ý từ "huy" này là chỉ ánh sáng, cho nên "bồng tất" là chỉ ngôi nhà đơn sơ?"
Nhị Bảo: "Có lẽ là ý này!"
"Có lẽ? Vậy chính xác thì nó có nghĩa là gì?" Cha Lý lại hỏi.
"..." Nhị Bảo kiên định nói, "Chính là ý tứ này!"
Cha Lý hài lòng, sau đó lại hỏi: "Vậy "sinh" có nghĩa là gì?"
"...... thêm, có ý nghĩa là thêm!"
"Ông hiểu," Ông Lý gật đầu: "Nhưng từ này được sử dụng như thế nào? Nhị Bảo, cháu giải thích cho ông nội nghe!"
Nhị Bảo: "......" Ai đó đến cứu cậu đi!
Bản thân cậu cũng không phải là một người thích học tập, nếu không phải vì muốn học trường quân đội, ngay cả sách vở của cậu cũng không muốn đụng vào, bây giờ vất vả lắm mới thi xong kỳ thi trung học, thời gian học tập không còn gấp gáp như trước, có thời gian chơi, tự nhiên không muốn đặt thời gian vào việc học.
Ngày đó cậu bé nghe được ông bà nội cậu vì phải chăm sóc Khoái Khoái và Nhạc Nhạc nên không thể đi trường học ban đêm được, trong phút chốc muốn thể hiện, cậu bé nói mình có thể dạy cho ông bà nội, nói xong cậu liền hối hận, may mà lúc sau ông nội nói chỉ muốn hỏi mấy câu hỏi, cậu liền nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì cậu bé cho rằng vấn đề mà ông nội hỏi cũng giống như mấy câu hỏi cậu lúc cậu hỏi mẹ, chỉ gặp phải vấn đề nan giải mới đi hỏi.
Hoàn toàn bỏ qua chuyện ông nội cậu chưa từng học một chút kiến thức cơ bản trong hệ thống trường học nào, ông chỉ biết được một ít chữ, đối với cha Lý mà nói, chỉ cần gặp phải vấn đề, thì đó gần như đều là vấn đề khó giải quyết!
Giống như ông chỉ mới học đến chữ số, cũng không phải không biết cộng trừ nhân chia, nhưng đến lúc học giải phương trình, phương tình nào ông cũng không hiểu, mỗi một phương trình đều phải giảng cho ông từng bước từ cộng trừ nhân chia.
Đây không phải dạy lại đầu sao?
Mà ông nội cậu bé lại là người rất ham học hỏi, ngoại trừ không làm phiền cậu trong thời gian học tập riêng của cậu ra, còn những lúc khác thì như tận dụng triệt để mọi cơ hội, cứ có câu hỏi lại chạy tới tìm cậu!
Nhị Bảo khổ muốn chết.
May mắn duy nhất chính là, may mắn ông nội cậu còn phải chăm sóc Khoái Khoái và Lạc Lạc, có đôi khi cho dù ông muốn hỏi vấn đề cũng lực bất tòng tâm, bằng không cậu vất vả lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi, đều phải dành ra hết để dạy cho ông nội.
Nhị Bảo lại cẩn thận giải thích cho cha Lý nghe một chút, cha Lý nghe rất nghiêm túc, rốt cục cũng giải thích xong, sợ cha Lý lại hỏi ra câu nữa, lòng bàn chân của Nhị Bảo như bôi dầu chuẩn bị chuồn đi.
Cửa lớn "ba" một tiếng lập tức mở ra, Nhị Bảo bày ra một tư thế uy phong lẫm liệt xuất hiện ở cửa: "Anh trở về rồi đây!"
Tiểu Bảo là vua của mấy đứa nhỏ ở nhà, mấy đứa nhỏ đều rất thích cậu bé, nhìn thấy cậu bé trở về, vô cùng vui vẻ, "Anh nhỏ đã trở về!"
Mấy đứa nhỏ như đàn ong chạy về phía Tiểu Bảo, ríu ra ríu rít gọi anh nhỏ ——
"Anh nhỏ, anh đi đâu chơi vậy? Bọn em nhớ anh nhiều lắm!"
"Anh nhỏ, anh là người đáng ghét, mỗi ngày chạy ra ngoài chơi không dẫn bọn em theo!"
"Đúng vậy, sau này anh còn như vậy thì bọn em sẽ không chơi với anh nữa!"
"Anh nhỏ..."
Khoái Khoái và Lạc Lạc nói chuyện còn chưa được rõ ràng lắm, tốc độ nói cũng rất chậm, rất nhanh không xen vào được gấp đến mức bám lấy một chân của Tiểu Bảo, a a kêu — không bận tâm bọn nhỏ đang nói cái gì, dù sao nhìn ngữ khí và khuôn mắt cũng đoán ra được là đang chỉ trích Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đối mặt với sự chỉ trích của các em trai và em gái, cũng không bối rối, kiêu ngạo nói, "Các em đừng làm ồn nữa, không phải anh đi chơi, anh đi làm chuyện quan trọng!"
"Anh nhỏ anh nói dối, mấy ngày trước anh cũng nói anh phải đi làm chuyện quan trọng, nhưng anh lại chạy đi chơi với chị gái xinh đẹp,lúc em với bà nội Lý đi mua đồ ăn đã thấy hết rồi!"
"Các em nói cái gì vậy? Đó là bạn cùng lớp của anh, vừa có con gái vừa con trai, có rất nhiều người ở đó," Tiểu Bảo phản bác, "Hơn nữa đó là chuyện lâu lắm rồi!"
Các em trai em gái mặc kệ, "Dù sao anh cũng không dẫn bọn em đi chơi, bọn em tức giận rồi, sau này không để ý tới anh nữa!"
Trong lòng Tiểu Bảo nói, không phải bây giờ các em đang để ý tới anh sao?
"Không phải, sao các em lại không hiểu chuyện như vậy? Anh đã nói anh không phải đi chơi! Được rồi, anh nói thật với các em đi, anh đi kiếm tiền," Nói đến đây, Tiểu Bảo lại trở nên đắc ý, "Anh kiếm được rất nhiều tiền, các em ngoan một chút, chờ đến lúc anh nhận lương, sẽ dẫn các em đi cửa hàng tổng hợp bách hóa, đến lúc đó các em muốn mua cái gì anh đều mua cho các em!"
"Thật sao?" Những đứa trẻ rất vui mừng, "Em muốn một chiếc váy nhỏ đẹp!"
"Đường, đường! Muốn mua đường!"
"Còn em muốn mua kẹp tóc, anh nhỏ mua cho em!"
"Muốn mua đường! Em muốn mua đường!"
"Được được được, mua mua mua!" Tiểu Bảo vung tay lên, mang đậm khí chất đại gia, "Đều mua cho các em!"
Thẩm Y Y đặt xe đạp đi vào thấy thế: "..." Cô có mấy trăm nghìn đồng cũng không bày ra tư thế giống như Tiểu Bảo được.
Nhị Bảo vốn định chuồn đi nghe thấy vậy, không chuồn đi nữa, vô cùng khinh thường quát lớn Tiểu Bảo: "Mỗi ngày không làm chuyện gì đàng hoàng, chỉ biết đùa giỡn, có thể yên tĩnh một chút được không?"
"Anh mới là người không làm chuyện đàng hoàng, em đây là đi kiếm tiền!" Tiểu Bảo không vui, oán giận nói.
"Công quan trọng của em chính là học tập! Không phải kiếm tiền, " Nhị Bảo cao giọng trả lời.
"Em học cách kiếm tiền cũng không sai!" Tiểu Bảo cũng nâng cao giọng, không phục nói, "Kết quả thi cuối kỳ của em có rồi, em đứng vị trí thứ ba!"
"Thi đứng thứ ba thì có gì đáng tự hào? Em nên cố gắng thi đứng vị trí thứ nhất", Nhị Bảo giáo dục em trai.
"Em cảm thấy vị trí thứ ba đã đủ rồi." Tiểu Bảo lẩm bẩm, liếc mắt nhìn anh hai mình một cái, sợ anh đánh mình, nói rất nhỏ, "Anh ngay cả vị trí thứ ba cũng không lấy được dựa vào cái gì mà bắt em thi được vị trí thứ nhất?"
"Em nói, " Tuy rằng trước giờ tính cách của Tiểu Bảo và Nhị không hợp nhau, luôn thích cãi nhau với anh hai, nhưng cậu bé cũng rất biết thân biết phận, biết mình không đánh lại anh hai, vội vàng chuyển đề tài, "Hôm nay em kiếm được rất nhiều tiền