"Kiếm được rất nhiều tiền?" Mẹ Lý nghe thấy tiếng Thẩm Y Y trở về, đi ra từ trong phòng bếp, vừa nghe thấy mấy lời Tiểu Bảo nói, vui vẻ nói, "Ngày đầu tiên mở cửa hàng quần áo đã làm ăn tốt như vậy sao?"
"Cực kỳ tốt, tốt đến nỗi bọn cháu không có thời gian ăn cơm." Giọng điệu Tiểu Bảo mang theo chút ý tứ khoe khoang, "Làm bọn cháu mệt muốn chết, lúc nãy mẹ cháu cũng không còn sức đạp xe về, vẫn là cháu đẩy xe để mẹ về nhà!"
Ngoài miệng Tiểu Bảo nói mệt mỏi, nhưng cả người đều lộ vẻ tràn đầy tinh thần, mẹ Lý không không quá tin lời cậu bé nói, nhưng vừa nhìn sắc mặt của Thẩm Y Y hơi mệt mỏi, trong nháy mắt lại tin tưởng, đau lòng nói, "Thời gian ăn cơm cũng không có sao? Vậy thì quá mệt rồi! Đừng đứng đó nữa, qua đây ngồi nghỉ chơi trước, cơm sắp xong rồi đây!"
Mẹ Lý nói xong, trong không khí truyền đến một mùi khét thoang thoảng, bà vỗ đùi, vội la khét rồi, vội vội vàng vàng chạy về phòng bếp.
Tiểu Bảo tiếp tục nói dong dài: "Thật ra như vậy cũng tốt, kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù mệt mỏi cũng đáng giá!"
"..." Thẩm Y Y không thèm nhìn cậu bé, xoay người muốn ngồi xuống, Nhị Bảo đi theo phía sau mẹ cậu, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ Tiểu Bảo nói: "Mỗi ngày đều chỉ biết tiền tiền, trong mắt em chỉ có tiền, tầm thường!"
Tiểu Bảo không cảm thấy thích tiền là tầm thường, đi theo phía sau anh hai mình, kiên trì trêu chọc anh trai, "Vậy anh đoán xem hôm nay em kiếm được bao nhiêu tiền?"
Dục vọng của Nhị Bảo đối với vật chất rất thấp, chỉ cần có thể ăn no uống đủ là được, nhu cầu về tiền cũng không lớn, không có hứng thú với chuyện Tiểu Bảo kiếm được bao nhiêu tiền, nhạt nhẽo nói: "Không biết, không có hứng thú!"
"30,2 đồng ~" Tiểu Bảo ung dung nói.
"30,2 đồng thì 30,2 đồng, trong nhà lại không thiếu chút tiền này của em, anh nói cho em biết, em cứ coi trọng tiền tài như vậy sau nhất chắc chắn sẽ hối… hận," Nhị Bảo phản ứng lại, đột nhiên quay đầu, "Em nói hôm nay em kiếm được bao nhiêu?"
"Cũng chỉ có 30,2 đồng mà thôi", Tiểu Bảo rụt rè, giả vờ giơ ngón tay lên đếm: "Nếu như làm một tháng thì 906 đồng, một kỳ nghỉ hè cũng chỉ được 1812... Ai, còn chưa được hai nghìn, thực sự là quá ít, mẹ ~ mẹ nói xem có đúng hay không?"
Tiểu Bảo cười hì hì, nháy mắt với mẹ mình.
Thẩm Y Y: "..." Tại sao cô lại cảm giác trong lời nói của Tiểu bảo nhà mình có ý vị cợt nhả chứ? Là ảo giác đi?
Cho dù dục vọng vật chất của Nhị Bảo rất thấp, cậu bé cũng biết ba mươi đồng là tiền lương một tháng của rất nhiều công nhân, Tiểu Bảo một ngày liền kiếm được nhiều tiền như vậy, quả thực làm cậu bé cảm thấy kinh hãi.
Sao có thể như vậy được? Tiểu Bảo nào có bản lĩnh này?
Nhị Bảo không tin, nhất định là mẹ cho Tiểu Bảo tiền!
Nhị Bảo trừng mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, bước nhanh đi tới trước mặt mẹ cậu, biểu cảm rất nghiêm túc, rất đau lòng nói: "Mẹ, sao mẹ có thể cho Tiểu Bảo nhiều tiền như vậy? Mẹ cho em ấy nhiều tiền như vậy, sau này em ấy sẽ không có ý chí học hành!"
Không đợi Thẩm Y Y nói chuyện, Tiểu Bảo đã không vui, cậu bé phải bán một bộ quần áo mười mấy hai mươi tệ, mới được hai hào, đây là tiền mồ hôi nước mắt của cậu bé, là tiền cậu bé xứng đáng nhận được, không phải mẹ cậu bé cho cậu bé, lòng đầy căm phẫn chắn trước mặt mẹ mình, đối mặt với anh hai mình: "Anh hai, anh nói như vậy là không đúng, em bán một bộ quần áo được hai hào, bán một ngày, đứng một ngày, nói đến khàn cả cổ họng mới bán được 151 bộ quần áo, mới kiếm được số tiền này."
Nhị Bảo cẩn thận lắng nghe thanh âm của Tiểu Bảo một chút, phát hiện giọng nói của cậu bé đúng là có chút khàn khàn, "......" Thật vậy sao?
"Là thật," Thẩm Y Y phụ họa nói, hôm nay Tiểu bảo ra nhiều sức như vậy, nếu cô không cho cậu bé số tiền này, lương tâm của cô ngược lại sẽ cảm thấy bất an, bổ sung một câu: "Tiểu bảo còn bán được nhiều quần áo hơn cả mẹ."
???
Nhiều hơn cả mẹ? Sao có thể như vậy được?
"...... Chuyện này có thật không?" Nhị Bảo muốn xác nhận hỏi.
"Thật!" Tiểu Bảo ôm n.g.ự.c liếc xéo anh hai mình, hừ hừ, lần này anh hai cậu bé nên nhìn cậu bé với cặp mắt khác xưa đi?
Trong lòng Tiểu Bảo nảy sinh chờ mong, kết quả ——
Anh hai cậu bé vẻ mặt đăm chiêu, "Đến em cũng có thể bán nhiều như vậy, vậy nếu anh đi, chẳng phải là có thể bán được nhiều hơn sao?"
Tiểu Bảo: "..." Anh của cậu bé thật sự có lòng tin vào chính mình.
Nhị Bảo càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cậu bé luôn cảm thấy ngoại trừ học tập, những phương diện khác đều tốt hơn Tiểu Bảo, liền nói: "Ngày mai anh cũng đi bán quần áo, chắc chắn có thể kiếm được trăm tám mươi đồng."
Tiểu Bảo: "......" Hay lắm, còn điên cuồng hơn cả cậu!
Vậy thì cậu sẽ chờ xem!
Nhị Bảo chạy đi tìm mẹ cậu, nói ra ý nghĩ ngày mai muốn đi bán quần áo với mẹ của mình, Thẩm Y Y: "..."
Bán đi đi bán, không đụng tường nam không quay đầu [1], biết đâu lại có bất ngờ!
[1]
[1] ám chỉ người cứng đầu, không chịu lắng nghe những ý kiến khác nhau.
Nhưng mà, "Buổi sáng con vẫn phải ở nhà học bài, buổi trưa mới được đi, thuận tiện bữa trưa cho bọn mẹ luôn."
"Vâng, " Nhị Bảo đắc ý, sảng khoái trả lời.
Buổi tối hôm đó, sau khi Lâm Đại Nha và Lý Đại Nha trở về,bọn họ liền tính toán doanh số bán hàng gày hôm nay, thế mà lại nhiều đến hơn năm ngàn sáu trăm, giảm bớt các loại chi phí, cũng tính được số tiền đại khái, hôm nay bọn họ kiếm được ít nhất hơn bốn nghìn tệ.
Tất cả mọi người vừa vui mừng vừa thấy giật mình, "Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải rất nhanh chúng ta liền trở thành hộ vạn nguyên sao [2]?"
[2]
Từ "hộ vạn nguyên" là một từ rất nổi tiếng trong năm nay, đồng nghĩa với đại gia, trở thành mục tiêu trong lòng của nhiều người tự kinh doanh.
Trở thành hộ vạn nguyên tất nhiên không thành vấn đề, nhưng Thẩm Y Y vẫn nên phải dội một gáo nước lạnh vào hai người một chút, "Đây là ngày đầu tiên chúng ta mở cửa hàng, bây giờ là cửa hàng quần áo đầu tiên ở thủ đô, khách hàng thích mới lạ, hơn nữa có danh tiếng mà chúng ta đã tích lũy trước đó mới hấp dẫn nhiều người như vậy, việc kinh doanh mấy ngày gần đây chắc hẳn sẽ rất tốt, nhưng việc làm ăn sau này chắc chắn sẽ không tốt như vậy nữa, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, và đón nhận nó một cách bình thường."
"Ừm," Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha vội vàng gật đầu.
Mấy người lại bàn bạc cặn kẽ một ít chuyện, rồi mới trở về phòng của mình.
Lý Thâm thấy cô trở về, buông sách trên tay xuống —— mặc kệ bận rộn đến đâu, mỗi ngày anh đều dành một chút thời gian để đọc sách.
"Nói chuyện gì mà lâu như vậy?" Lý Thâm ôm cô hỏi.
Thẩm Y Y nói với Lý Thâm số tiền họ kiếm được trong ngày hôm nay, Lý Thâm giật mình, "Lợi nhuận bán quần áo lớn như vậy?"
"Là rất lớn," Thẩm Y Y cũng tán thành gật gật đầu, "Nhưng mà cũng hơi mệt mỏi, em muốn tuyển thêm mấy nhân viên bán quần áo."
Buổi trưa Lý Thâm đến cửa hàng thấy cô bận đến mức xoay vòng vòng, ngay cả cơm cũng không kịp ăn, đã nghĩ đến ý định này, bây giờ nghe được lời vợ mình nói, liền nói, "Tuyển thêm đi, đừng để mình vất vả như vậy."
"Ừm," Thẩm Y Y trả lời, cô chỉ cần điều khiển hướng đi lớn là được rồi.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Y Y sờ sờ yết hầu của Lý Thâm, một giây sau Lý Thâm đã bắt lấy bàn tay cô.
"Ngoan nào!" Thanh âm của Lý Thâm mang theo ý cảnh cáo nhè nhẹ, "Nếu như em không muốn mệt mỏi thêm!"
"Không cần thì quên đi!" Thẩm Y Y hừ cười một tiếng, lúc rời khỏi n.g.ự.c anh, còn cố ý nhấn một cái vào chỗ khó nói nào đó.
Lý Thâm: "..."
"Năm giờ ngày mai anh gọi em," Lý Thâm nằm xuống trước, nói một câu.
"Gọi em dậy sớm như vậy làm..." gì.
Thẩm Y Y phản ứng lại, trừng mắt nhìn Lý Thâm, khóe môi Lý Thâm mỉm cười, thuận tay tắt đèn, nương theo bốn phía tối đen, một chữ "em" rõ ràng truyền vào lỗ tai của Thẩm Y Y.