Ngày hôm sau Lý Thâm tất nhiên cũng không thật sự gọi vợ dậy vào lúc năm giờ để làm chuyện đó, thậm chí anh thấy vợ mình cũng thức dậy vào lúc sáu giờ giống mình, anh còn dỗ dành cô để cô ngủ nhiều hơn.
Tất nhiên Thẩm Y Y không nghe lời anh, hôm nay là ngày thứ hai khai trương cửa hàng, cô phải dậy sớm để đến cửa hàng.
Ăn sáng xong, bọn họ mỗi người đi một đường.
Nhị Bảo dậy lúc bảy giờ rưỡi, đánh răng rửa mắt rồi ăn sáng xong cũng đã tám giờ sáng, cậu bé bảo bà nội làm bữa trưa sớm một chút rồi đi học bài.
Bởi vì trong đầu còn tơ tưởng đến chuyện bán quần áo, ban đầu cậu bé không có chút tư tưởng nào để học bài, đọc sách nhưng tư tưởng lại cứ suy nghĩ lung tung, đợi đến lúc cậu bé phản ứng lại thì đã trôi qua một giờ.
Cậu bé âm thầm khinh bỉ chính mình, lúc dạy dỗ nói Tiểu Bảo chuyện học hành mới là chuyện quan trọng thì nói rất hăng say, nhưng đến lượt mình thì lại hoàn toàn không biết.
Cậu bé ở trong lòng suy nghĩ về trường quân đội một chút, rồi lại nghĩ đến bộ quần áo quân phục màu xanh toàn thân trong đầu một lần mới có thể lôi kéo tâm trí mình lại, dùng hết sức lực tập trung vào chuyện học hành.
Kết quả bởi vì quá tập trung, cậu bé quên cả thời gian, cho đến khi bà nội nấu xong, chờ mãi không thấy cậu bé đi ra, mới đi vào gọi cậu bé: "Nhị Bảo, cháu không định mang thức ăn đến cho mẹ sao?"
"Cái gì? Mấy giờ rồi?" Nhị Bảo lúc này mới nhớ ra, nhìn đồng hồ, vậy mà đã đến mười một giờ rưỡi, bởi vì nghe nói hôm qua trong cửa hàng quần áo có rất nhiều người, cho nên lúc đầu cậu muốn đi sớm một chút, để mọi người có thể ăn cơm sớm.
Cậu còn chưa kịp dọn dẹp sách vở đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài lấy hộp để đựng cơm, mẹ Lý giúp cậu bé: "Nhị Bảo, cháu không ăn ở nhà mà đã đi à?"
"Cháu đến đó rồi ăn sau!" Nhị Bảo vội vàng nói.
Mẹ Lý vừa nghe cậu bé nói vậy, bà vội vàng cho thêm thức ăn vào, cho vào xong bà nhìn nhìn thấy cậu bé vội vàng cầm hộp cơm rồi dắt xe đẹp ra, dặn dò: "Cẩn thận."
"Cháu biết rồi," Nhị Bảo leo lên xe đạp đi mất.
Khi Nhị Bảo đến cửa hàng quần áo, đã quá mười hai giờ, cũng là thời gian bận rộn nhất, Nhị Bảo cầm hộp cơm bước vào, đập vào mắt cậu bé đâu đâu cũng là người.
Thẩm Y Y là người đầu tiên nhìn thấy cậu bé, "Nhị Bảo."
"Mẹ," Nhị Bảo đi tới bên mẹ, "Con mang bữa ăn trưa đến, mẹ đi ăn trước đi."
"Bọn mẹ vừa ăn chút bánh quy lót dạ rồi, con đặt sang một bên trước đã, lát nữa bọn mẹ ăn sau." Thẩm Y Y nói.
"Không được! Lúc trước mẹ đã nói nếu như chúng ta không ăn cơm đúng giờ sẽ có hại cho sức khoẻ, sao bây giờ lại đến lượt mẹ lại không giữ đúng lời nói?" Giọng nói của Nhị Bảo mang theo ý chỉ trích rất lớn nói: "Mẹ nhanh đi ăn đi!"
Không đợi Thẩm Y Y lên tiếng, một vị khách bên cạnh khi nghe thấy Nhị Bảo gọi Thẩm Y Y là "mẹ" liền vô cùng ngạc nhiên, nhìn Thẩm Y Y một lúc rồi hỏi: "Con trai của cô lớn như vậy sao?"
"Vâng." Thẩm Y Y mỉm cười nói.
"Không nghĩ đến được luôn đấy, nhưng mà con của cô rất đẹp trai", vị khách nói rồi nở một nụ cười ngưỡng mộ.
Về phần vị khách không nghĩ đến, tất nhiên là chuyện nhìn Thẩm Y Y còn trẻ như thế, mà lại có một đứa con trai lớn như vậy, đây cũng là phản ứng chung của rất nhiều người khi biết Thẩm Y Y có một đứa con trai lớn như Nhị Bảo.
Sau đó lại tiện giúp cậu bé thuyết phục cô: "Nhìn đứa bé hiếu thảo như vậy, cô cứ nghe lời nó đi, đi ăn căm đi, cô không cần xem chúng tôi."
"Đúng vậy, đừng làm đứa nhỏ thất vọng, chúng tôi sẽ tự chọn quần áo, nếu thấy hợp sẽ đưa tiền cho con trai của cô."
"Đúng vậy, cô cứ đi ăn đi thôi." Những vị khách khác cũng nói theo.
"Mẹ, con ở đây là được rồi, cô lớn mọi người đều ở đằng kia, nếu con không hiểu gì thì con có thể hỏi mọi người." Nhị Bảo nhân cơ hội nói.
Nhị Bảo và khách khứa đã nói như vậy, Thẩm Y Y không muốn nói thêm gì nữa, cho nên cô nói: "Được rồi, vậy tôi đi ăn trước, mọi người cứ từ từ chọn đồ, Nhị Bảo, nếu con có gì không hiểu thì nhớ hỏi mọi người, không thì hỏi Tiểu Bảo cũng được."
Nửa câu sau nói với Nhị Bảo, Nhị Bảo nhận lời: "Vâng!"
Mặc dù Nhị Bảo đã nói vâng, nhưng trong lòng của Thẩm Y Y cũng không cảm thấy nhẹ nhõm lắm, dù sao đứa con thứ hai nhà cô cũng là một cậu bé thẳng tính, hơn nữa... tính thẩm mỹ cũng không được tốt lắm.
Vì vậy, khi đi ngang qua Tiểu Bảo, cô hỏi Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, con có muốn ăn trước không!"
"Mẹ, mẹ ăn trước đi," Tiểu Bảo nói, "Ở đây con vẫn còn khách."
Thẩm Y Y gật đầu, không bắt ép cậu bé, với kinh nghiệm ngày hôm qua, vừa rồi bọn họ cũng đã ăn chút bánh quy lót bụng, cho nên cô nói: "Anh hai của con ở đây, con xem thế nào rồi giúp anh con một chút nhé."
"Vâng," Tiểu Bảo vừa tiễn một vị khách đi, nghe thấy cô nói liền trả lời lại, sau khi mẹ cậu bé quay người đi, cậu bé lại bị một cô gái khác gọi lại, nhờ cậu bé phối đồ giúp mình.
Cậu bé suy nghĩ một chút, anh hai của mình chắc không đến nỗi không cầm cự được một chút thời gian này, cho nên liền đi qua chỗ vị khách kia.
Nhưng Tiểu Bảo thật sự đã đánh giá quá cao anh hai của mình!
"Em tên là Nhị Bảo?" Vị khách vừa hỏi Thẩm Y Y, vừa nhìn quần áo trên kệ vừa hỏi: "Cậu bé bên kia là em của em hả?"
Vị khách này đang nói đến Tiểu Bảo, Tiểu bảo vừa đẹp trai lại dễ thương, miệng toàn nói những câu ngọt ngào, cho nên rất có người người thích cậu bé
"Đúng vậy dì," Nhị Bảo cảm thấy đã đến lúc cậu thể hiện kỹ năng của mình, nhanh chóng đi theo vị khách, cười toe toét nói: "Thật ra thì rất dễ nhận ra đúng không? Cháu với em trai của cháu lớn lên khá giống nhau, nhưng người giống cháu nhất là anh cả của cháu cơ, bọn cháu giống nhau hoàn toàn luôn, bởi vì bọn cháu là anh em sinh đôi... Dì, có chuyện gì vậy?"
Vị khách đột ngột dừng lại, Nhị Bảo không biết tại sao.
"Hả? Dì?" Vị khách hoài nghi hỏi.
"Không cần hỏi, chính là dì đó ạ." Nhị Bảo cười vì nghĩ rằng vị khách này nghe nghe rõ.
Đường nét trên khuôn mặt của Tam Bảo đều được thừa hưởng từ Lý Thâm, đường nét rất có góc cạnh, nhưng nếu so với anh trai và em trai, thì Nhị Bảo trông mạnh mẽ hơn rất nhiều, tổng thể cả người cũng trông giống Lý Thâm hơn, thuộc kiểu người đàn ông đẹp trai theo hướng rắn rỏi, đặc biệt khi cười lên trông rất quyến rũ.
Nhưng nụ cười quyến rũ này không thể bù đắp được sự kinh ngạc trong lòng của khách hàng, cô ấy nhìn cậu bé trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, mặc dù cô ấy không biết tuổi cụ thể, nhưng trông cậu bé này chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, cô ấy như gằn từng chữ từ kẽ răng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi?"
Nhị Bảo cảm thấy vị khách này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ là bởi vì thái độ vừa rồi của cậu bé không đủ cung kính sao? Nghĩ đến đây, Nhị Bảo lập tức nghiêm túc đáp: "Dì, cháu mười hai tuổi rồi!"
Vị khách nghe cậu bé cứ mở miệng là lại gọi một tiếng dì, suýt nữa không thở ra hơi, mặc dù cậu bé này chỉ mới mười hai tuổi, nhưng — "Em nghĩ chị bao nhiêu tuổi?"
Cô ấy nghiến răng, "Chị mới hai mươi tám tuổi! Mặc dù mẹ em còn rất trẻ, nhưng em cũng đừng nghĩ rằng ai cũng chăm sóc chính mình tốt như mẹ em được không? "
Mặc dù cô ấy không biết tuổi của Thẩm Y Y, nhưng con trai cô đã mười hai tuổi, trừ khi cô sinh con ở tuổi mười hai, nếu không cô chắc chắn lớn hơn cô ấy.
Cho nên cô ấy cảm thấy Nhị Bảo đang so sánh cô ấy với Thẩm Y Y.
Nhị Bảo khẽ hô a một tiếng, tuy rằng vậy nhưng mà, cậu bé thực sự không so sánh vị khách hàng này với mẹ của mình!
Mẹ cậu bé còn rất trẻ, tuy rằng đã ba mươi mốt tuổi rồi, nhưng trông mẹ cậu chỉ tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mà thôi, cậu bé biết điều này vì - cậu bé cũng đã gặp nhiều người nghĩ rằng mẹ cậu bé là em gái cậu.
Cho nên cậu bé tất nhiên sẽ không so sánh mẹ mình với người khác.
Sở dĩ cậu bé nói như vậy là bởi vì cậu bé thật sự cảm thấy người trước mặt này tầm độ lớn hơn ba mươi tươi...
"Cháu không nghĩ nghĩ rằng dì chăm sóc tốt như mẹ của cháu..." Nhị Bảo muốn giải thích, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng?
Khách hàng: "..." Nói đến đây, ý của cậu bé là cô đã già rồi!
Khuôn mặt của khách hàng đơ ra, "Chị đi tìm em trai em!" Cô ấy cần nghe vài câu chị đẹp để xoa dịu trái tim này!
"Sao dì lại tìm em trai chúa?" Nhị Bảo vội vàng nói: "Em ấy bận lắm, để cháu cho dì xem..."
Vị khách đã lướt qua cậu bé và đi về phía Tiểu Bảo.
Nhị Bảo: "..." sờ sờ mũi, hoàn toàn không hiểu mình chọc giận vị khách này chỗ nào.
Cậu bé cũng không bối rối lâu, quay đầu lại tìm một vị khách khác.