Bên cạnh Nhị Bảo có rất nhiều khách hàng tầm độ hai mươi ba mươi tuổi, hoặc thậm chí có cả bốn mươi tươi, vừa nãy bọn họ đều nghe thấy Nhị Bảo cứ mở miệng là lại gọi cô gái hai mươi tám tuổi là dì.
Những khách hành lớn hơn cô gái hai mươi tám tuổi kia sợ Nhị Bảo vừa mở miệng lại gọi họ là bác gái,lần lượt trốn tránh tránh ánh mắt của cậu bé, lúc Nhị Bảo hỏi bọn họ có muốn mua bộ quần áo nào hay không, bọn họ cũng chỉ mỉm cười nói: "Để cô tự xem là được rồi, cháu cứ làm chuyện của mình đi."
Nhị Bảo, người đã nhiều lần bị từ chối: "..." Năng lực hành động của những vị khách này cũng rất mạnh, tại sao mẹ và mọi người lại bận đến mức không có thời gian để ăn cơm?"
Vừa nghĩ vậy thì có hai cô gái trẻ bước vào cửa, cậu bé vội vàng đi tới: "Xin chào đồng chí, hai người muốn mua quần áo đúng không?"
"Đúng vậy," một trong hai cô gái vừa trả lời vừa nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Bảo, ngay lập tức cô gái nở nụ cười cười, nói với Tiểu Bảo, "Chúng tôi đến đây để tìm em ấy! Em trai Yến Hi, bọn chị mang tiền đến rồi đây, hai bộ quần áo mà bọn chị thử hôm qua còn không?"
Tiểu Bảo nghe thấy có người gọi tên của mình, nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Hai chị đẹp qua đây rồi ạ?" Còn chứ còn chứ, em chắc chắn hai chị sẽ quay lại cho nên cố ý để lại hại bộ đấy cho các chị, chờ em một chút, em cầm qua chọ hai chị!"
Chị?
Nhị Bảo không nói chen vào được câu nào liền nhanh chóng chú ý tới cách mà Tiểu Bảo xưng hô, cau mày, không quen biết gì lại gọi người ta là chị, nghe quá ghê, gọi như vậy sẽ khiến hai vị đồng chí nữ này cảm thấy phản cảm đi?
Cậu bé định nói gì đó để khắc phục, lại nhìn thấy hai cô gái vô cùng vui mừng nói: "Em thật sự để lại cho bọn chị à? Phong cách đó được nhiều người thích lắm, lúc bảo bọn em để lại bọn chị cũng ngại lắm! Em trai Yến Hi, em quá tốt rồi đi? Em không sợ bọn chị không quay lại nữa sao?"
Không quay lại là chuyện bình thường, ví dụ như ngày hôm qua, lượng khách hàng trong cửa hàng của bọn họ đến đến hàng nghìn, nhưng cũng được sáu bảy trăm, nhưng cuối cùng số người mua chỉ được tầm một phần bốn số khách mà thôi, dù sao đi nữa thì quần áo của họ cũng khá đắt tiền.
Mặc dù bây giờ có đợt giảm giá nhân ngày khai trương - bộ thứ hai giảm nửa giá, nhưng cũng phải mua bộ thứ hai mới được giảm giá.
Việc này có nghĩa là muốn mua hai bộ quần áo, phải bỏ ra một tháng thậm chí là hai tháng lương, cho dù là người tương đối có tiền ở Bắc Kinh, cũng không ít người không nỡ bỏ ra số tiền này.
Nhưng bọn họ đều cảm thấy rất mới mẻ, vào thử đồ mà không cần tiêu tiền, nên đều đến cửa hàng để mặc thử, lúc rời đi lại viện cớ không cầm tiền phải về nhà lấy, sau đó một đi không trở lại.
Mà Nhị Bảo lại một lần nữa chú ý đến... Em trai Yến Hi?
Chưa chắc lắm, nghe lại lần nữa!
"Này thì có gì đâu? Hai chị xem xem xem bộ này vừa xinh đẹp lại còn chân thành," Tiểu Bảo dựa theo trí nhớ đi đến móc treo lấy hai bộ quần áo mà hai cô gái muốn xuống.
Bộ quần áo này mới được lấy từ sân sau vào sáng nay, những người một đi không trở lại quá nhiều, cậu bé vốn dĩ không để lại quần áo cho hai cô gái này!
Nhưng chuyện này cũng không ngăn cậu bé nói những lời hay ý đẹp được, "Chị đã nói quay trở lại thì chắc chắn sẽ quay trở lại, cho nhân chắc chắn sẽ giữ lại cho chị!"
"Thật sao?" Hai cô gái được cậu bé dỗ ngọt đến mát lòng mát dạ, cầm lấy bộ quần áo trong tay Tiểu Bảo.
"Nhân tiện, chị," Tiểu Bảo nhân cơ hội nói, "Em nghĩ chiếc váy này cũng rất hợp với chị, chị có muốn thử không?"
Nhị Bảo???
Ngay khi cậu bé đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên tự hỏi liệu chuyện này có hiệu quả không, hai cô gái nói, "Nhưng bọn chị không có thời gian để thử đồ, bọn chị còn vội về làm việc!"
Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm, cậu bé đã nói chuyện này không thể đơn ——
"Em cứ gói lại cho bọn chị!" Một trong hai cô gái nói.
Nhị Bảo, một từ "giản" bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Không đúng," cậu bé hoài nghi hỏi, "Hai người không thử quần áo sao? Lỡ đâu không hợp thì sao..."
"Bọn chị tin vào mắt thẩm mỹ của của anh Yến Hi", hai cô gái nói.
Nhị Bảo: "..." Không biết những vị khách khác có đơn giản như vậy không.
Hai cô gái lấy quần áo, trả tiền rồi vội vã rời đi.
Tiểu Bảo bán được sáu đơn hàng cùng một lúc, vui mừng, cố ý nói: "Anh hai, anh cũng đến được một lúc rồi, thế anh bán được bao nhiêu bộ quần áo."
"Em đợi đi," Nhị Bảo khịt mũi, chỉ là chưa tìm được khách thích hợp mà thôi.
"Vì anh là anh hai của em, nên em sẽ dạy anh một chút kỹ năng," Tiểu Bảo nhón chân, ra vẻ người từng trải vỗ vỗ bả vai anh hai của mình, "Khi gặp những người cùng thế hệ bà nội bọn mình, anh tốt nhất nên gọi là dì là thím, nếu là các dì các thím thì sao nào, thì anh phải gọi là chị lớn, còn lại thì anh phải gọi là chị, đảm bảo..."
Khi Nhị Bảo nghe thấy từ chữ "chị", lập tức nổi hết da gà, "Biến đi biến đi biến đi, anh không muốn gọi bọn họ một cách thảo mai như vậy, dù gì anh cũng không biết bọn họ!"
Tiểu Bảo bị anh hai mình đẩy ra, vừa lúc có người gọi cậu bé qua đó, cậu bé khịt mũi bỏ chạy.
Nhị Bảo nhìn Tiểu Bảo lại bị một đám người vây quanh, cũng không nản lòng, sau đó tìm mục tiêu tiếp theo, thấy một người phụ nữ lớn tuổi đi vào, Nhị Bảo vội vàng chào hỏi, vốn dĩ nghĩ muốn gọi là bà, nhưng nghĩ đến lời nói của Tiểu Bảo, miệng còn nhanh hơn não, gọi một tiếng "Thím", "Thím muốn mua quần áo ạ?"
...... Thật ta các thím cũng không thích mấy câu ngọt ngào như các chị gái, còn có thể chấp nhận!
Thím kia nghe xong, liếc nhìn Nhị Bảo một cái rồi gật đầu: "Đúng vậy, con có thể giới thiệu một chút được không?"
"Tất nhiên là được rồi!" Nhị Bảo vui mừng, vội vàng chạy vào cùng dì đó, nhìn trái nhìn phải, lấy áo hoa, "Thím, cháu nghĩ bộ quần áo này rất hợp với thím!"
Vị thím kia nhìn nó rồi nói: "Thím muốn một bộ quần áo thoải mái một chút."
"Cái này rất thoải mái," Nhị Bảo nói, "Thím nhìn xem bộ quần áo này rộng như vậy."
Rộng rãi thì bằng với thoải mái sao?
Nhưng mà bộ quần áo này thật ra cũng có thể coi như là thoải mái, thím sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, "Thím muốn một bộ quần áo thoải mái, sau khi mặc lên nhìn trẻ một chút, bộ đồ hoa này trông có vẻ hơi trưởng thành!"
"Thím nói nhảm," Nhị Bảo lập tức vặn lại, "Màu sắc của bộ này nhìn rất trẻ trung, có nhiều diễn viên đóng phim Hương Giang thích mặc kiểu này, mặc đi dạo phố, fashion biết bao nhiêu? Nếu không phải mẹ cháu nói rằng bây giờ cháu còn đang đi học, ăn mặc sành điệu quá là chuyện không tốt, cháu đã mua một vài chiếc áo sơ mi hoa về, thay phiên mặc!"
Thím: "..."Cậu bé này bao nhiêu tuổi, bà ấy bao nhiêu tuổi?
Người trẻ tuổi mặc thời trang, nhưng ở tuổi bà ấy mặc lên thì giống người già luôn đi?
Nhị Bảo không nhận ra, miệng vẫn không ngừng nói về sự yêu thích của mình với áo sơ mi hoa, lúc lâu mới phát hiện vị thím kia chưa nói câu nào, nhìn qua, hay lắm - một khuôn mặt cứng đờ!
Nhị Bảo: "..." Cậu nói sai gì rồi? Không phải là do không thích cách cậu gọi là thím chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự phải gọi là chị sao?
Khuôn mặt Nhị Bảo tái xanh vì kìm nén, không được, cậu không gọi được.
Tiểu Bảo cũng chú ý đến bên này, khi thấy tình hình không ổn, cậu bé lập tức chạy tới, "Thím ơi ~ thím muốn mua quần áo như thế nào, thím nói cho cháu nghe đi, để cháu chọn giúp dì? Cháu nói cho dì nghe, mắt thẩm mĩ của cháu không tệ đâu!"
Khuôn mặt của Tiểu Bảo không cứng rắn như Nhị Bảo, cậu bé còn trẻ, lại có chút béo hơn Nhị Bảo, nhiều hơn một chút vẻ trẻ con, cộng thêm nụ cười rạng rỡ, rất dễ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cùng với việc vừa rồi có nhiều người vây quanh cậu bé như vậy, vị thím này càng tin tường nhờ cậu bé giúp chọn giúp quần áo, sắc mặt hoà hoãn lại, nói cho Tiểu Bảo biết nhu cầu của mình.
Tiểu Bảo tìm kiếm trên móc áo, lấy ra một chiếc áo lỡ tay làm bằng vải lanh màu xanh lam thanh khiết, mang theo chút phong cách Trung Quốc, và một chiếc thoải mái quần màu đen, "Thím, thím thấy bộ quần áo này thế nào?"
Đôi mặt vị thím kia sáng lên, "Bộ này rất đẹp, thím thích loại phong cách này!"
Nhị Bảo: "..." Số tiền Tiểu Bảo kiếm được ngày hôm qua quả thực là số tiền mà cậu bé xứng đáng nhận được!