Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 364



Có điều, sau khi Tiểu Bảo nhìn thấy anh hai của cậu bé phải bóp mũi giặt quần áo thối của anh cả, cuối cùng vẫn mềm lòng, tìm mẹ cậu bé xin gần hai tháng tiền lương.

Thẩm Y Y nói lời giữ lời, tính xong tiền lương của cậu bé xong là đưa cho cậu bé: "Một nghìn bốn trăm chín mươi tám phẩy năm đồng, làm tròn cho con luôn, một nghìn năm trăm đồng. Ôi, cầm chắc!"

Bởi vì việc làm ăn về sau của tiệm bán quần áo giảm sút nên sau này Tiểu Bảo không kiếm được nhiều như lúc vừa gầy dựng, không đạt tới mục tiêu cậu bé tính toán nhưng mà gần hai tháng, cậu bé đã kiếm được nhiều như vậy thì cũng không xem là ít.

"Cảm ơn mẹ.” Tiểu Bảo cười tủm tỉm xòe hai tay, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đôi mắt của cậu bé đều dính vào tiền.

"Thật nhiều tiền..." Mấy đứa Tiểu Bảo đã ngây người.

Mẹ Lý cũng sắp há hốc mồm, không ngờ Tiểu Bảo chưa đến hai tháng vậy mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!!!

Sự mừng rỡ qua đi, lại lo lắng: "Y Y, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, con cho nó nhiều tiền thế, có phải hơi không tốt không? Tiểu Bảo, chi bằng con đưa tiền cho bà... Cho mẹ con đi, chờ tới khi con cần thì bảo mẹ đưa cho con?"

Nửa câu sau của mẹ Lý là nói với Tiểu Bảo, lúc đầu bà muốn nói là để bà giữ, nhưng lại sợ Thẩm Y Y hoặc là Tiểu Bảo cho là bà muốn tham số tiền kia, vội vàng sửa miệng.

"Con… con có thể mình giữ!" Tiểu Bảo vô thức nói, nhưng rất nhanh cậu bé đã ý thức được không ổn.

Số tiền đó cũng không nhỏ, mặc dù cậu bé cảm thấy mình có thể giữ tốt số tiền này, nhưng cậu bé còn nhỏ, nhất định người lớn không yên lòng để cậu bé giữ nhiều tiền như vậy. Thế nhưng nếu như đưa số tiền này cho mẹ cậu bé, vậy cậu bé liều mạng kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì chứ? Lúc cần dùng đến tiền cứ bảo mẹ cậu bé cho là được rồi, mẹ cậu bé sẽ không không cho cậu bé! Làm thế nào mới có thể song toàn đây?

Đầu óc Tiểu Bảo xoay chuyển nhanh chóng, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng, nịnh nọt cười với mẹ cậu bé: "Mẹ."

Lông mày Thẩm Y Y nhướng lên, luôn cảm thấy con trai út nhà cô đang tính kế gì đó, đang muốn mở miệng ngăn cản thì đã nghe Tiểu Bảo hỏi: “Có phải mẹ không yên lòng để cho con giữ nhiều tiền thế này hay không?"

"Không có." Thẩm Y Y vốn định một mực khẳng định, nhưng Tiểu Bảo đã không nhìn vào đáp án của cô, tiếp tục nói: "Vậy con đưa một phần tiền cho mẹ mượn được không?”

Thẩm Y Y: “???”

"Có ý gì?" Thẩm Y Y theo bản năng cảm thấy Tiểu Bảo đang đào hố cho cô, nhưng vẫn nhịn nén được hiếu kì liệu con trai út nhà mình có thể gây nên sóng gió gì.

"Chính là con đưa tiền của con cho mẹ mượn, bây giờ mẹ làm ăn không cần dùng tiền sao? Con đưa tiền cho mẹ vận hành." Tiểu Bảo cười tủm tỉm nói, đổi đề tài: "Mẹ cho con tiền lãi!"

Thẩm Y Y: "..." Con trai út nhà cô quả là rất có thiên phú kinh doanh.

Nhưng mà…: "Mẹ không cần ít tiền này của con.” Thẩm Y Y liếc cậu bé.

"Sao lại không cần chứ?" Tiểu Bảo cực sốt ruột: "Cần, mẹ, mẹ đồng ý với con đi? Cùng lắm là con hạ mức lãi suất xuống, có được hay không? Một năm thu của mẹ mười phần trăm lãi!"

Mười phần trăm lãi?

Thẩm Y Y tức cười, xỉa vào đầu của cậu bé: "Mười phần trăm lãi? Mẹ một năm cho con hơn một trăm đồng? Con thế này là cướp tiền à! Không được!"

Tiểu Bảo thấy mẹ đã phát hiện, ngượng ngùng cười ha ha: “Thế năm phần trăm?"

"Mẹ, không có lãi con sẽ không để tiền ở chỗ mẹ, trừ phi mẹ bỏ ra được nhiều tiền thế ở chỗ con!" Tiểu Bảo lại uy h.i.ế.p nói.

???

Lúc này Thẩm Y Y thật sự bị cậu bé chọc tức đến cười, còn uy h.i.ế.p cô cơ á?

"Một phần trăm, con có muốn tồn không!" Thẩm Y Y nói: "Nhưng nếu con không tồn, giữ nhiều tiền như vậy nếu phung phí hoặc là làm những chuyện không tốt, con xem cha con có đánh con không? Hơn nữa, nếu để cho người khác biết con có nhiều tiền như vậy, con cảm thấy đi trên đường có thể an tâm sao?"

Tiểu Bảo thấy mẹ cậu bé không bị uy h.i.ế.p thành công thì có chút tiếc nuối, lại nghe cha cậu bé sẽ đánh cậu bé nên hơi d.a.o động, sau khi nghe câu nói cuối cùng, lập tức hiểu ý ý của mẹ, tức khắc hơi hơi sợ hãi: "Là có người đến cướp sao?"

"Em cứ nói đi?" Nhị Bảo đã giặt sạch quần áo chen vào nói, dự định thù mới hận cũ báo cả đôi, cố ý hung ác nói: "Với cái thân thể nhỏ bé này của em, nếu thật sự gặp phải, khẳng định em sẽ đánh không lại, cuối cùng không chỉ có tiền không có, em còn phải chịu một trận đánh, Úi! Đau c.h.ế.t em đi!"

Tiểu Bảo: "..." Trừng mắt anh hai của cậu bé một lát, cậu bé vốn muốn dùng tiền mua đồ cho anh hai... Cậu bé quyết định, không cho!

Có điều Tiểu Bảo cũng biết lời mẹ và anh hai của cậu bé nói có lí riêng của mình, ngẫm đến cảnh tượng đó... Xít, hình như thật sự hơi đau, cậu bé không phải anh anh hai, nhất định đánh không lại người ta!

"Vậy… vậy được rồi, một phần trăm tiền lãi.” Tiểu Bảo thỏa hiệp, từ đó lấy ra hai trăm chín mươi tám đồng năm hào, còn lại một nghìn hai trăm đồng đưa hết cho mẹ cậu bé: "Mẹ, con cho mẹ mượn một ngàn ba trăm đồng, một năm, mẹ phải cho con mười hai đồng tiền lãi!"

"Được!" Thẩm Y Y cầm lại trong tay số tiền mình vừa mới đưa ra ngoài.

Nhìn thấy tiền mình còn chưa cầm nóng lại rời khỏi tay mình, Tiểu Bảo đau lòng.

Nhị Bảo nhìn thấy trong tay cậu bé còn có ba trăm đồng, đột nhiên đoạt mất: "Em giữ lại ba trăm đồng làm gì? Để ở chỗ mẹ..."

"Anh hai! Số tiền này là em muốn mua quà cho người trong nhà." Tiểu Bảo vươn tay cướp lại, cả giận: “Anh không trả lại cho em em sẽ không mua cho anh!"

"Cũng mua cho anh sao?" Nhị Bảo mừng rỡ, sau đó tiền đã bị Tiểu Bảo đoạt về.

"Hiện tại quyết định không cho nữa." Tiểu Bảo cầm tiền khẽ nói, chuyển hướng qua ông bà nội của cậu bé, mỉm cười ngọt ngào nói: “Ông bà nội, một hồi chúng ta dẫn em trai, em gái đi dạo cửa hàng bách hóa có được không? Con mua quà cho ông bà và các em, dùng tiền chính con kiếm được."

Mẹ Lý nghe nói sẽ mua quà cho bọn họ thì vừa cảm động vừa thụ sủng nhược kinh, ngẫm nghĩ buổi chiều cũng không có việc gì, lập tức đồng ý. Cha Lý thích nhất không khí náo nhiệt này, cười ha hả cũng đồng ý.

Mấy đứa bé nhỏ tuổi đều phấn khích cực kỳ, hét lên: "Muốn đi mua váy nhỏ!"

"Anh út phải cho mua váy nhỏ cho bọn em!"

"Còn có kẹo nữa! “Ạnh” ơi mua kẹo!"

"Mua mua mua, các em muốn cái gì anh mua cho các em tất." Tiểu Bảo rất hào phóng nói, lại nhìn về phía mẹ cậu bé: "Mẹ, mẹ yên tâm, con cũng mua cho mẹ! Còn có cha nữa!"

"Được." Thẩm Y Y cười nói.

"Anh đâu?" Đại Bảo hỏi.

"Sao em có thể quên anh cả được chứ?" Tiểu Bảo cười ân cần, nịnh hót nói.

Nhị Bảo: “???”

Thế chẳng phải chỉ còn cậu bé rồi? Thế thì không được!

"Anh cũng muốn, em mua cho anh!" Nhị Bảo hùng hồn nói.

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào anh là anh hai của em!" Nhị Bảo hùng hồn nói, hai anh em lại bắt đầu đấu võ mồm.

"Không mua!"

"Em không mua cho anh, anh sẽ đi theo các em! Dù sao buổi chiều anh cũng không có việc gì, vừa hay thể lực của anh lớn, đến lúc đó còn có thể giúp các em xách đồ mang về!"

Tiểu Bảo: "..." Anh hai của cậu bé từ lúc nào da mặt đã dày như vậy rồi?

Cuối cùng, chuyến đi đến cửa hàng bách hóa buổi chiều Nhị Bảo vẫn đi chung, quả thực là ỷ vào thân phận là anh của mình để Tiểu Bảo bỏ tiền mua cho cậu bé một cây s.ú.n.g pháo diêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.