Sau khai giảng, Nhị Bảo chính thức học cấp ba, cấp ba có thể làm thủ tục ở lại trường, để tiện phụ đạo Nhị Bảo học tập, Thẩm Y Y vẫn để Nhị Bảo làm học ngoại trú. Trường cấp ba Nhị Bảo học cách tứ hợp viện tương đối gần, cho nên mỗi ngày Nhị Bảo đã về tứ hợp viện ở. Có điều cứ thế này, Thẩm Y Y sẽ không thể sang bên Bắc Đại ở.
Cô không nghĩ quá nhiều đã quyết định hai người học kỳ này không trở về khu nhà nhỏ ở bên Bắc Đại, Lý Thâm đau lòng nói: “Vợ, em thế này chẳng phải rất vất vả sao?" Mỗi ngày đi học, tan học đều phải ngồi xe buýt trở về.
"Mệt mỏi cũng không còn cách nào nha, chẳng lẽ em có thể mặc kệ Nhị Bảo sao?" Thẩm Y Y cười nói, thấy Lý Thâm nhíu chặt lông mày, lại nói: “Thật ra cũng không hoàn toàn là vì Nhị Bảo, công việc bên tiệm bán quần áo em phải dành chút thời gian coi quản, hiện tại tiệm bán quần áo đang kinh doanh thuận lợi. Mà Khoái Khoái và Lạc Lạc còn nhỏ, chắc chắn chị cả phải phân tâm chăm sóc bọn nhỏ. Còn có An An, học kỳ này Vượng Tài đi học cấp hai, Đại Nữu phải dành chút thời gian đi đón đưa An An, em có thể giúp đỡ chia sẻ được ít nào hay ít nấy!"
Lông mày Lý Thâm vẫn nhíu lại, bên tiệm bán quần áo anh có thể giúp một tay, nhưng phụ đạo chuyện Nhị Bảo thì anh lại không giúp được.
Thẩm Y Y thấy thế, chỉ có thể trấn an nói: "Nếu em tan học sớm, em sẽ trở lại tứ hợp viện, bận bịu em sẽ không trở lại. Ở cả hai bên sẽ không để cho mình quá mệt, em hai bên đều ở, có được không?"
Thẩm Y Y ôm Lý Thâm nũng nịu, dùng tay vuốt ve lông mày của anh.
Cũng chỉ có thể thế này.
Việc này sau khi cha Lý, mẹ Lý biết được cũng cảm khái không thôi: "Y Y thật là hiền huệ!"
"Còn không phải, mặt ngoài nhìn vợ thằng hai nhàn nhã hơn thằng hai, nhưng trên thực tế, phần lớn thằng hia chỉ cần chú tâm chuyện làm ăn, vợ thằng hai không chỉ phải bận rộn làm việc kiếm tiền, còn phải quan tâm mấy đứa bé học tập." Cha Lý cũng đồng ý nói.
"Cũng không thể nói như vậy." Mẹ Lý vội nói: "Đây không phải là chuyện mấy đứa bé Lý Thâm không thể quan tâm tới sao? Ông nghĩ nó có thể dạy mấy đứa bé cái gì? Không dạy được! Nhưng nó cũng rất thương vợ nó, chỉ cần nó ở nhà, ông nhìn vợ nó có cần làm việc gì? Gần như là không cần! Bưng trà đổ nước, từng li từng tí!
Đúng rồi, quần áo của vợ nó đều là nó giặt, hôm qua đi qua còn thấy nó rửa chân cho vợ nó... Có điều không bao lâu đã lăn lộn với nhau, nhìn thấy tôi đi vào còn nói đấu vật. Ui trời, ông nghĩ đi tôi cũng không phải chưa trải sự đời, ai mà không hiểu?"
Mẹ Lý bắt đầu ngại ngùng, dùng giọng nói vừa cưng chiều vừa nhìn không nổi: "Mấy đứa bé đều lớn thế này, sao bọn nó còn dính nhau thế chứ?"
Cha Lý cũng hơi ngại, ho một tiếng, quát lớn: “Bà đi quấy rầy bọn nó làm gì?"
"Tôi… tôi không phải là tìm Y Y có chút việc sao? Hơn nữa ai biết bọn nó dính nhau thế chứ.” Mẹ Lý nhỏ giọng phản bác.
Cha Lý cảm thấy ban ngày ban mặt trò chuyện đề tài này không phù hợp, vừa định nói sang chuyện khác đã thấy Tiểu Bối vốn đang ở cửa ra vào chơi chạy về đây: "Ông nội! Có thư!"
"Lại đây.” Cha Lý nghe là biết nhất định là chàng trai gửi thư tới, đặt thư ở trong hộp thư, đáp một tiếng, không tán dóc với người bạn già của ông nữa, kéo Tiểu Bối đi ra ngoài lấy thư.
Mẹ Lý không có đi theo ra ngoài, ở dưới mái hiên cầm mấy củ tỏi bắt đầu lột, chuẩn bị buổi tối hôm nay chưng xương sườn sốt tỏi băm, món ăn này không cần quá nhiều kỹ thuật, là một trong không nhiều món mà mẹ Lý làm rất ngon, Thẩm Y Y thích ăn món ăn này nhất.
Mẹ Lý muốn động viên Thẩm Y Y.
Không bao lâu sau, chỉ thấy cha Lý đã trở về, thư trong tay đã bị ông mở ra, đang cau mày đọc.
Mẹ Lý nhíu mày: “Sao ông mở thư rồi?" Bà tưởng là thư này là thư của Thẩm Y Y hoặc là Lý Thâm, ngày bình thường thư của bọn họ là nhiều nhất.
"Từ dưới quê gửi tới, là gửi cho hai chúng ta." Cha Lý không ngẩng đầu nói.
"Thư của ai?" Mẹ Lý nghe từ dưới quê gửi tới thì ngạc nhiên.
Lý Đại Bân là người đàn ông kiệm lời, lúc ở nhà với bọn họ cũng ít nói chớ nói chi là chữ Lý Đại Bân biết không nhiều, hơn nữa viết chữ như cua bò nên rất ít khi gửi thư tới, bình quân một hai tháng một bức, nội dung cũng đơn giản, chỉ đơn giản là những kể lại những chuyện trong nhà xảy ra khá quan trọng, sau đó hỏi bà và cha Lý thế nào, mấy dòng chữ ngắn gọn là hết.
Không có lý nào ông nhà sẽ nhìn lâu như vậy, hơn nữa bà nhớ kỹ hai tuần trước Lý Đại Bân đã gửi thư mới tới.
Chẳng lẽ là cặp vợ chồng Lý Tam Hoành? Thế thì khả năng không lớn! Sau khi bọn họ đến thủ đô là chưa từng nhận được thư của vợ chồng thằng ba.
Vậy thì chỉ còn Lý Nhị Nha, mặc dù Lý Nhị Nha ngạo mạn, miệng hơi thối chút nhưng hiếu kính nên hiếu kính cho cha mẹ bọn nó thì rất hiếu kính, đặc biệt là cách khá xa nên quan hệ bọn họ đã tốt rồi, bình quân một tháng một lá thư, có điều đây là lá thứ hai tháng này...
Ý nghĩ này của bà vừa xuất hiện, quả nhiên đã nghe thấy lời Cha Lý nói: "Là Nhị Nha!"
"Nhị Nha thế nào?" Mẹ Lý hỏi, thấy lông mày ông nhà càng nhíu càng chặt, trực giác mách bảo có lẽ là đã có chuyện gì xảy ra, vội vàng bỏ củ tỏi xuống đi qua xem thư, xem không hiểu, thúc giục cha Lý nói với bà nội dung trong thư: "Nhị Nha nói cái gì? Ông mau mau nói cho tôi biết với!"
"Nhị Nha nói Cẩm Hiên, nó..." Giọng cha Lý hơi suy yếu, lông mày nhíu chặt, giống như là không thể tin.
Mẹ Lý càng cảm thấy đã xảy ra chuyện rồi, thúc giục: "Nhị Nha nói Cẩm Hiên thế nào? Ông mau nói đi chứ!"
"Cái gì!" Chân mẹ Lý mềm nhũn, suýt chút đã ngồi xuống đất: "Sao Cẩm Hiên lại thế... Sao lại thế... uống thuốc diệt chuột tự sát?"
Lại nghĩ tới đến cái gì, vội nói: “Thế… Cẩm Hiên..."
"Cấp cứu cứu kịp.” Cha Lý vội vàng trấn an nói.
Mẹ Lý thở dài một hơi: "Cứu về rồi là tốt cứu về rồi là tốt, nhưng sao Cẩm Hiên lại tự sát thế?"
"Có lẽ là cặp vợ chồng này thúc ép Cẩm Hiên học tập quá gắt gao.” Cha Lý nói.
"Cái gì?" Mẹ Lý rất giật mình, nhớ tới mức độ quản thúc của Lý Nhị Nha dành cho việc học của Từ Cẩm Hiên, còn ép uổng muốn Từ Cẩm Hiên học vượt, còn cảm thấy cũng không phải là không thể được.
Lập tức chửi ầm lên: "Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, rốt cuộc là làm mẹ kiểu gì thế, bức ép một đứa bé tới mức tự sát, còn có Từ Chí Minh, sao anh ta không chú ý chút, Lý Nhị Nha không hiểu, anh ta là một giáo viên cũng không hiểu sao? Nếu Cẩm Hiên thật sự ra đi, sẽ là lúc bọn nó hối hận!”
Cha Lý cũng cau mày rất sâu.
Mẹ Lý mắng đủ rồi, lại hỏi: "Hiện tại Cẩm Hiên thế nào?"
"Không nhắc nhở sẽ không ăn cơm, không thích nói chuyện, nhìn thấy sách vở sẽ nổi điên, còn có hành vi tự mình hại mình." Cha Lý tổng kết nói.
Mẹ Lý lại chửi thêm trận nữa.
Cha Lý yên lặng lật giấy viết thư, Lý Nhị Nha viết ròng rã hai trang, đều là khóc lóc kể lể bệnh tình hiện tại của Từ Cẩm Hiên, thở dài nói: "Bây giờ nó ở nhà chồng chỉ e cũng không dễ chịu, một hồi gửi ít tiền trở về, có thể giúp được chút nào thì hay chút nấy đi.”
"Mẹ chồng của nó cưng yêu nhất chính là Cẩm Hiên, biến Cẩm Hiên thành thế này, không đuổi nó đi đã cám ơn trời đất rồi." Mẹ Lý cười khẩy, nhưng chung quy vẫn là con gái của mình, không thể thật sự ngồi không mà nhìn, bèn nói: "Gửi bao nhiêu tiền đây?"