Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 368



"Mẹ, để con giúp mẹ.” Nhị Bảo vội nói, buông quà mấy người mẹ Từ mang tới xuống, đi theo đằng sau mẹ cậu bé.

Thẩm Y Y liếc nhìn cái trán của cậu bé một cái, đã đỏ lên một vùng, cô lôi chuyện cũ ra nói: “Không phải con bị đụng choáng váng rồi sao?"

Nhị Bảo chột dạ nhỏ giọng nói: "Đây còn không phải là bởi vì mẹ với em chơi xấu, đánh không lại con là muốn đánh con. Con đại nhân không nhớ thù tiểu nhân, không so đo với hai người nữa. Xít a a a a đau! Mẹ!"

Thẩm Y Y bị tức đến cười, nhấn xuống trán của cậu bé, Nhị Bảo lập tức bị đau kêu oai oái.

Tiểu Bảo hừ một tiếng, "Đáng đời!"

Nhị Bảo: "..." Mẹ và em trai của cậu bé đều không chơi nổi!

Lý Nhị Nha có chút phức tạp nhìn mấy mẹ con Thẩm Y Y rời đi, mẹ Từ cười ha hả nói với mẹ Lý: "Quan hệ mẹ con của mấy đứa nhỏ thật là tốt!"

"Đúng vậy.” Mẹ Lý cười nói, chú ý tới ánh mắt của Lý Nhị Nha, không biết cô ta đang suy nghĩ gì, bởi vì mẹ Từ đang ở đây nên mẹ Lý cũng không tiện quát lớn cô ta, kéo áo của cô ta, Lý Nhị Nha mới hoàn hồn.

Lúc này cha Lý cũng ra rồi, mấy người lại hàn huyên một lúc.

Lý Nhị Nha dưới sự ra hiệu của mẹ Từ nói: "Cha, mẹ, chúng con lần này tới thật ra là muốn dẫn Cẩm Hiên đến bệnh viện thủ đô khám thử."

"Đúng vậy.” Mẹ Từ đúng lúc thể hiện vẻ khổ sở, nói bệnh tình của Từ Cẩm Hiên với cha Lý, mẹ Lý một lần, cuối cùng nói: "Chúng tôi bây giờ cũng không biết làm sao đây, lúc đầu muốn đến bệnh viện lớn thành phố khám thử, về sau lại ngẫm lại bệnh viện thủ đô có thể sẽ tốt hơn, còn có ông bà ở đây, ít nhiều cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, nên chúng tôi chưa hỏi đã tự đến rồi…”

Nghe bọn họ trình bày xong, cha Lý, mẹ Lý liếc nhau một cái, bọn họ đã nói rất rõ ràng, chính là muốn trong lúc Từ Cẩm Hiên chữa bệnh ở lại ở chỗ này.

Cha Lý, mẹ Lý có chút khó xử, nếu như là nhà bọn họ thì bọn họ có thể đồng ý, nhưng đây là căn nhà Lý Thâm và Thẩm Y Y mua lại, mẹ Lý không dám thay Thẩm Y Y đồng ý. Đặc biệt là trong nhận biết của bọn họ thì Thẩm Y Y và Lý Nhị Nha không hợp nhau, đáp ứng để Lý Nhị Nha và mẹ Từ vào ở, Thẩm Y Y trở mặt thì phải làm sao bây giờ?

"Chuyện này…" Mẹ Lý xoa xoa đôi tay, vẫn quyết định nói thẳng: "Bà thông gia, chuyện này có lẽ trước tiên cần phải hỏi con dâu của tôi một tiếng..."

"Đúng là nên hỏi một tiếng.” Mẹ Từ cũng gật đầu nói.

Mẹ Lý thở dài một hơi, nhìn về phía Lý Nhị Nha, ra hiệu cô ta đi hỏi.

Lý Nhị Nha rụt cổ lại: “Con… con không dám đi..." Cô ta cảm thấy nếu cô ta đi thì khẳng định là Thẩm Y Y sẽ không để cô ta ở lại đây!

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, nói với mẹ Lý: “Mẹ, hay là mẹ thay con đi đi!"

Mẹ Lý đơn giản là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu không phải mẹ Từ ở chỗ này, bà nhất định phải kéo lỗ tai Lý Nhị Nha mới được. Đương nhiên bà có thể thay Lý Nhị Nha đi hỏi, nhưng nếu là bà đi hỏi, Thẩm Y Y đồng ý, chưa biết chừng cũng là nhìn vào bà là mẹ chồng nên không tiện cự tuyệt mà đáp ứng, thế thì nhất định là trong lòng sẽ có gút mắc! Nếu không đáp ứng, vậy sắc mặt hai người bọn họ sẽ rất khó coi! Hơn nữa loại chuyện này, đương nhiên là tự mình đi mới có thành ý, để bà đi thì sao coi được?

“Không thì chờ anh hai của con trở về rồi, con nói với anh hai nhé?" Lý Nhị Nha nói, mặc dù cô ta sợ Lý Thâm, nhưng tốt xấu gì Lý Thâm là anh hai của cô ta, dẫu sao anh hai của cô ta sẽ không tuyệt tình như thế đâu nhỉ?

"Con đừng nghĩ nữa.” Mẹ Lý vô tình phá vỡ mơ mộng của Lý Nhị Nha: "Nếu chị dâu hai của con không đồng ý, anh hai con có thể đuổi con, mẹ lẫn cha con ra ngoài, con còn trông cậy vào nó?"

Lý Nhị Nha: "..."

Mẹ Từ: "..." Làm con rể ở rể thảm vậy sao?

"Thế…" Lý Nhị Nha cũng rất ấm ức, đứng lên, muốn đi đến phòng bếp: “Con đi nói với chị hai.”

"Con khoan hẳn đi.” Mẹ Lý giữ chặt cô ta, dẫu sao cũng là con gái và cháu ngoại của mình, bà nói: "Chờ lát nữa tới lúc ăn cơm con nói với Y Y.” Đến lúc đó bọn họ cũng ở đó, xem xem có thể tìm cơ hội nói giúp Lý Nhị Nha hay không.

Lý Nhị Nha thở dài một hơi: “Được, thế lúc ăn cơm lại nói."

Vừa dứt lời, Tiểu Bảo đã chạy tới nói có thể ăn cơm rồi.

Mấy người ngừng trò chuyện, đến phòng ăn. Lúc mẹ Từ vào nhìn thấy bàn thức ăn phong phú thịt rau, lại cảm thán sự giàu có của nhà họ Thẩm, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, người nhà họ Thẩm đâu? Sao không thấy bọn họ thế?

Lý Nhị Nha cũng có thắc mắc tương tự, nhưng bởi vì đang nghĩ chuyện của mình, không hỏi.

Chuyện này đương nhiên không thể nói thẳng, sau khi ăn, mẹ Từ chủ động mở miệng hỏi: “Lý Thâm và Đại Nha đi đâu rồi thế, hai người đó không trở lại ăn cơm sao?"

"Cha con vẫn chưa xong việc.” Nhị Bảo nói.

Mẹ Từ từ chỗ Lý Nhị Nha biết sau khi Lý Thâm đến thủ đô thì làm công việc lợi không bù được mất, cũng chính là thu gom phế liệu, cũng không có cảm thấy kỳ quái, nói tiếp: “Thế không cần chừa ít đồ ăn cho bọn họ sao?"

"Đã chừa rồi.” Thẩm Y Y nói tiếp: "Yên tâm ăn đi, hôm nay làm rất nhiều món."

"Vậy là được." Mẹ Từ cười nói.

Nhị Bảo ngồi ở bên cạnh Từ Cẩm Hiên không biết bệnh tình của Từ Cẩm Hiên, thấy Từ Cẩm Hiên chỉ ăn cơm chứ không ăn thức ăn cũng không gắp thức ăn, bèn gắp một cục xương sườn đặt vào trong chén cậu bé: "Ăn..."

"Loảng xoảng!" Một tiếng động vang lên, Từ Cẩm Hiên đang cầm chén đặt lên bàn, nôn khan.

Biến cố này khiến tất cả mọi người giật nảy mình, mẹ Từ, Lý Nhị Nha vội vàng trấn an Từ Cẩm Hiên, Từ Cẩm Hiên lại đẩy bọn họ ra, chạy ra ngoài, lúc tất cả mọi người đuổi theo, phát hiện Từ Cẩm Hiên đã tiến vào một căn phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.

Tiểu Bối có chút sợ hãi, ôm mẹ, Thẩm Y Y vỗ nhè nhẹ phần lưng của cô bé trấn an cô bé, Nhị Bảo trợn mắt há hốc mồm: “Nó bị gì thế?" Cậu bé đáng sợ như thế sao? Không phải chỉ gắp cho cậu bé một miếng thịt thôi sao?

Mẹ Từ và Lý Nhị Nha chùi nước mắt: “Tinh thần của em họ con xuất hiện chút vấn đề... Không cần để ý đến nó, đợi lát nữa nó sẽ ổn.”

Những người khác nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ vừa rồi của Từ Cẩm Hiên, âu sầu trong lòng. Sau khi trở về bàn ăn, mẹ Từ kéo áo Lý Nhị Nha, ra hiệu cô ta là hiện tại là một thời cơ rất tốt, bảo cô ta mở miệng.

"Chị hai.” Lý Nhị Nha mở miệng: “Thật ra lần này bọn em tới thủ đô, ngoại trừ thăm gia đình chị thì cũng là muốn dẫn Cẩm Hiên đến khám bệnh... Có lẽ sẽ ở thủ đô quấy rầy gia đình mình một khoảng thời gian, không biết thuận tiện hay không..."

Thẩm Y Y đã sớm đoán được mục đích của bọn họ rồi, mặc dù cô và Lý Nhị Nha không đại thù lớn oán gì, nhưng Lý Nhị Nha không thích cô cô vẫn biết, ở gần lại càng dễ sinh đụng chạm, còn không bằng cách hơi xa chút. Hơn nữa trong nhà đã nhiều người, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha vẫn còn đỡ, đều là người hòa hợp với cô, Lý Nhị Nha thì thôi bỏ đi. Mặt khác, hiện tại Nhị Bảo cũng ở nhà, bình thường ở nhà nhất định không thể không học tập, còn có Vượng Tài cũng chăm chỉ, mà nghe nói Từ Cẩm Hiên nhìn thấy sách giáo khoa sẽ nổi điên, với trạng thái vừa rồi của cậu bé, không chừng lúc nhìn thấy bọn nhỏ học tập sẽ muốn cầm d.a.o c.h.é.m người. Cho nên đương nhiên là Thẩm Y Y muốn từ chối.

"Khả năng không thuận tiện cho lắm, nhưng..." Lời Thẩm Y Y còn chưa nói hết, mẹ Từ đã sốt ruột, ngắt lời cô.

"Y Y, bọn bác đều biết có lẽ có chút ép buộc, nhưng bây giờ bọn bác cũng hết cách rồi, nếu cháu không cưu mang bọn bác, bọn bác chỉ có thể đi ngủ ngoài đường thôi. Cháu giúp bọn bác một tay đi, thực sự không được thì bọn bác ở phòng khách, bọn bác ở phòng khách là được rồi! Ông thông gia, bà thông gia..." Mẹ Từ nhìn về phía cha Lý, mẹ Lý, muốn để cha Lý, mẹ Lý nói giúp.

Cha Lý, mẹ Lý nhìn Thẩm Y Y muốn nói lại thôi.

"Mọi người khoan đừng nóng vội.” Thẩm Y Y bất đắc dĩ nói: “Chỗ bọn cháu đúng là không thuận tiện cho lắm, nhưng các bác có thể đi hỏi chị cả và anh Chu, xem xem có thể đến bên chỗ bọn họ ở hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.