Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 370



Lý Nhị Nha không ngờ Lý Đại Nha vừa nhìn thấy Thẩm Y Y đã sửa miệng, Lý Thâm ở bên kia cũng không nói gì, thế mới biết lời mẹ cô ta nói không phải giả, trong lòng có chút khổ não, không dám nói cái gì, trả lời: "Được, vậy bọn em sẽ qua bên đó ở.”

"Bên kia còn phải mua thêm chút đồ dùng trong nhà.” Lý Đại Nha hơi xin lỗi: "Bởi vì bên kia vẫn chưa từng ở cho nên còn không có đồ dùng trong nhà."

Trong lòng Lý Nhị Nha ngập tràn tủi hờn, nhưng cô ta cũng biết, mua thêm chút đồ dùng trong nhà dù sao cũng tốt hơn đi ra ngoài ở khách sạn, đáp: "Vậy bọn em mua vào là được.”

Sự việc đã được quyết định như thế.

Sáng ngày hôm sau, Lý Nhị Nha và mẹ Từ thức dậy rất sớm, dẫn theo Từ Cẩm Hiên đến bệnh viện một chuyến.

Đợi sau khi bọn họ trở về, mẹ Lý hỏi: "Bác sĩ nói bệnh tình Cẩm Hiên thế nào?"

"Bác sĩ hỏi rất nhiều vấn đề, còn kê thuốc, về sau cũng cần định kỳ đến bệnh viện làm kiểm tra, không nói lúc nào có thể trị hết." Lý Nhị Nha và mẹ Từ lộ ra khuôn mặt tươi cười đã lâu chưa xuất hiện, bảo: "Nhưng có nói chỉ cần chịu phối hợp, nhất định có thể trị khỏi."

"Có thể trị khỏi là được." Mẹ Lý thở dài một hơi, kêu bọn họ ăn cơm: "Ăn cơm trước đi, đợi lát nữa mẹ dẫn hai người sang căn nhà đó của Đại Nha đi dạo, biết đường, quét dọn vệ sinh, hai hôm nay tìm thời gian dời đi qua đi."

Lý Nhị Nha cứng đờ, nhìn mẹ chồng cô ta một hồi, kéo mẹ Lý sang bên cạnh: "Mẹ, thật sự phải gấp gáp như vậy sao?" Mặc dù cô ta biết nguyên nhân, nhưng mẹ chồng của cô ta còn ở chỗ này, mẹ cô ta quá không cho thể diện.

"Cho con nhà ở đã không tệ rồi!" Mẹ Lý tức giận: “Con đừng oán giận mẹ, đều là chính con tự tạo nghiệt!"

Lý Nhị Nha: “Được rồi!"

Vừa hay Thẩm Y Y trở về rồi, Lý Nhị Nha lấy hết dũng khí, chào hỏi với cô ta: "Chị hai, chị sớm như vậy đã kết thúc công việc trở về rồi?"

"Không có việc gì thì trở về." Thẩm Y Y lạnh nhạt nói.

Mẹ Lý nghe vậy vội hỏi: “Thế Y Y một hồi con không có chuyện gì nhỉ?"

"Không có chuyện gì rồi." Thẩm Y Y nói.

"Thế thì tốt.” Mẹ Lý cười nói: “Con ở nhà giúp trông Khoái Khoái và Lạc Lạc một lát, xíu nữa mẹ dẫn Nhị Nha đến nhà chị cả con xem nhà."

"Được." Thẩm Y Y không có ý kiến.

Lý Nhị Nha: "..." Cô đếm một hồi, có vẻ như từ hôm qua đến hiện tại, lời Thẩm Y Y nói với cô ta không vượt quá năm câu, lại còn là mình chủ động nói với cô, Thẩm Y Y là thật sự không thích cô ta!

Sau khi cơm nước xong, mẹ Lý đã dẫn theo Lý Nhị Nha và mẹ Từ đến nhà của Lý Đại Nha, cũng không giúp thu dọn chung, nói muốn trở về chăm Khoái Khoái và Lạc Lạc, sau đó trở về rồi.

Hai người Lý Nhị Nha và mẹ Từ thu dọn căn nhà lớn thế này, mẹ Từ vừa mệt vừa buồn ngủ. Bởi vì bệnh tình của Từ Cẩm Hiên nên đã rất nhiều ngày bà ta chưa nghỉ ngơi đầy đủ rồi, về sau đến thủ đô đã ngồi xe lửa mấy ngày, đêm qua cũng chưa ngủ bao lâu, bởi vì vội vã khám bệnh cho Từ Cẩm Hiên, sáng sớm hôm nay đã dậy, bận rộn cả một buổi sáng, buổi chiều lại chạy đi làm việc, thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi.

Mẹ Từ đ.ấ.m đã lưng mỏi mệt, đứng thẳng lưng lên, nhìn bóng lưng Lý Nhị Nha lóng nga lóng ngóng bận rộn, tức cũng không có chỗ phát tác.

Vốn cho là cha mẹ, anh chị dâu của cô ta đều ở thủ đô, bọn họ đến thủ đô ít nhiều có thể nhận được chút chăm sóc, không ngờ Lý Nhị Nha vậy mà bất hòa với Thẩm Y Y, hai người chẳng không có được lợi ích gì từ nhà họ Lý còn dùng một căn nhà trống đuổi bọn họ đi. Mà cháu của bà ta cũng là bởi vì Lý Nhị Nha muốn so bì với mấy đứa con trai của Thẩm Y Y mới bị Lý Nhị Nha bức ép thành thế này!

"Tự con làm đi." Mẹ Từ ném khăn lau, ngồi phịch xuống.

Lý Nhị Nha cũng mệt mỏi đến kiệt sức, nghe thấy lời mẹ chồng của cô ta, vừa định thuyết phục: "Mẹ, mẹ..."

Vừa quay đầu cô ta đã thấy khuôn mặt u ám đáng sợ của mẹ chồng cô ta, tự biết đuối lý, không dám nói gì nữa. Lê thân thể mỏi mệt quét dọn nơi bọn họ cần ở. Ngày hôm sau sau khi lại đi mua sắm một chút đồ dùng trong nhà đã dọn từ nhà Thẩm Y Y sang đây.

Việc làm ăn của tiệm bán quần áo càng ngày càng tốt, danh tiếng ở kinh thị cũng càng lúc càng lớn, bởi vì kinh thị là thành khu lớn, thậm chí không ít người sẵn sàng vượt hơn mấy giờ tới mua quần áo.

Sau khi Lý Đại Nha, Lâm Đại Nữu và Thẩm Y Y nhận ra được vấn đề này, Thẩm Y Y thừa dịp không có lớp, cùng Lý Đại Nha Lâm Đại Nữu hoặc cưỡi xe đạp hoặc là ngồi xe buýt lặn lội khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thị nghe ngóng.

Sau một tháng nghe ngóng, bọn họ lại xây một cửa hàng ở khu Tây Thành, đồng thời dự định tết Nguyên Đán sẽ mở cửa hàng thứ hai.

Nhưng mà bởi vì ở một tây một đông, khoảng cách xa xôi, cũng không có xe buýt tới thẳng, một chiều đi mất hai tiếng rưỡi.

Cái này có nghĩa ban đêm không có cách nào trở về Tứ Hợp Viện ở.

Vấn đề này Thẩm Y Y đã suy nghĩ qua, cô còn đang đi học khẳng định là không có cách nào qua bên kia trực, về phần Lý Đại Nha cùng Lâm Đại Nữu, con của bọn họ đều còn nhỏ, cũng không có khả năng qua đó.

Thẩm Y Y liền muốn tuyển một người từng có kinh nghiệm quản lý ở bên ngoài vào, chỉ là không nghĩ tới Lâm Đại Nữu chủ động nói mình có thể qua đó.

"Thế nhưng An An còn nhỏ như vậy..." Thẩm Y Y chần chờ.

"Không sao cả, cuối tuần em sẽ trở về, " Lâm Đại Nữu nói, "Hiện tại em không cần đưa đón An An."

Lâm Đại Nữu cùng Trần Cường đã ly hôn, nhưng mà An An là bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng, sau khi Vượng Tài đi học cấp hai, nhiệm vụ đưa đón An An là Lâm Đại Nữu và Trần Cường thay phiên nhau làm.

Nhưng mà hai người hiện tại cũng là người có công việc, có đôi khi là bận quá không có thời gian, Trần Cường và Lâm Đại Nữu liền thương lượng tìm người đưa đón An An.

Hiện tại trên đường người bày quầy bán hàng cũng không ít, thuê người đưa đón con trẻ tự nhiên cũng sẽ không bị người ta nói là hành vi tư bản chủ nghĩa, huống chi người bọn họ tìm là một người hàng xóm ở tương đối gần chỗ bọn họ, trong nhà hàng xóm kia cũng có một đứa nhỏ sêm sêm tuổi với An An, lúc đón con mình thuận tiện đón An An luôn, người khác cũng không thể nói được gì.

Kể từ đó, Lâm Đại Nữu hoàn toàn có thể bứt ra đi làm công việc của mình.

Mỗi gia đình có hình thức ở chung riêng, Thẩm Y Y cũng không nói được gì, "Được, vậy em qua đó đi."

Người trong nhà ở bên kia trông chừng tất nhiên là tốt nhất.

Như vậy, Lâm Đại Nữu liền dọn đi bên khu Tây Thành, đối với việc này, Trần Cường không nói gì thêm, đương nhiên, hiện tại anh ấy cũng không có thân phận, lập trường để nói.

An An ngược lại quấn lấy Lâm Đại Nữu, sau khi biết cuối tuần cô ấy sẽ trở về, cô bé mới lưu luyến thả cô ấy đi.

Vượng Tài tất nhiên là không muốn mẹ đi, nhưng mà thằng bé rất hiểu chuyện, bày tỏ mẹ nó yên tâm đi làm việc, nó sẽ chăm sóc tốt bản thân và An An.

Lâm Đại Nữu liền bắt đầu hình thức chạy hai đầu.

Chớp mắt liền đến tết Nguyên Đán, tiệm quần áo thứ hai cũng khai trương.

Ngày đó Thẩm Y Y không cần đi học, cũng đi qua phụ một tay, vốn cho là tiệm quần áo thứ hai này buôn bán không tốt như lúc tiệm quần áo thứ nhất vừa mở ra, không nghĩ tới ban đêm bọn họ thống kê sổ sách buôn bán, phát hiện vậy mà không chênh là bao so với khi tiệm quần áo thứ nhất vừa mở ra!!

...

Mẹ Từ và Lý Nhị Nha cũng tới kinh thị một đoạn thời gian, bệnh tình của Từ Cẩm Hiên đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, dưới sự chỉ đạo cua bác sĩ, nghe đọc sách hoặc là xem sách giáo khoa cũng sẽ không nóng nảy nổi giận, nhưng mà nó chỉ nghe lời mẹ Từ, càng ngày càng ỷ lại vào mẹ Từ.

Không còn thân thiết với Lý Nhị Nha và Từ Chí Minh, có đôi khi nhìn thấy mẹ Từ viết thư cho Từ Chí Minh, nó đều sẽ giật lấy rồi xé nát!

Bây giờ mặc kệ là mẹ Từ hay là Lý Nhị Nha, đều thỏa mãn yêu cầu của nó. Lý Nhị Nha càng không dám ở trước mặt nó nói chuyện đi học, nó muốn học thì học không muốn thì thôi, hoàn toàn do nó quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.