Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 371



Nhìn thấy Từ Cẩm Hiên kháng cự cô ta và Từ Chí Minh như thế, cô ta cảm thấy tim như bị đao cắt, trở về tìm mẹ Lý khóc lóc kể lể mấy lần, cuối cùng đều bị mẹ Lý chửi trở về.

Chỉ có thể viết thư tố khổ với Từ Chí Minh.

Từ Chí Minh ở nhà gánh chịu áp lực cũng không nhỏ, tiền lương của anh ta cũng không tính rất cao, ở trường học làm nhiều năm như vậy nhưng mỗi tháng cũng chỉ có khoảng bốn mươi đồng tiền lương, mỗi tháng ngoại trừ giữ mấy đồng để sinh hoạt, còn lại đều gửi cho mẹ Từ và Lý Nhị Nha.

Mặc dù trước kia cũng giấu một chút tiền, cha Lý mẹ Lý còn cho hai người bọn họ mượn một trăm đồng, nghèo khó chút cũng có thể vượt qua được.

Nhưng mẹ Từ thấy cả nhà Thẩm Y Y sống tốt như vậy, khó tránh khỏi nảy sinh một ít tâm tư.

Mẹ Từ cảm thấy mặc dù Thẩm Y Y cùng Lý Nhị Nha quan hệ không tốt, nhưng mà cha Lý mẹ Lý là cha mẹ của Lý Nhị Nha, chung quy sẽ không mặc kệ cô ta, thế là liền giật dây bảo Lý Nhị Nha đi tìm cha Lý mẹ Lý đòi tiền.

Nhưng mà cha Lý mẹ Lý bày tỏ tiền có thể cho Lý Nhị Nha nhưng mà là cho mượn!

Mẹ Từ nghe thấy là mượn liền không vui, mượn liền đại biểu về sau phải trả! Thầm mắng cha Lý mẹ Lý bủn xỉn, chuyện đòi tiền cứ thế bị cho qua.

Sau đó nghe nói Thẩm Y Y lại mở một tiệm bán quần áo, đi hỏi thăm một chút tiền lương phụ việc ở tiệm quần áo, liền đánh chủ ý lên việc đi "phụ việc", suy nghĩ tiệm bán quần áo có thể kiếm tiền như vậy, bà ta cũng có thể kiếm được chút chút ha?

Bởi vì hiện tại đám người mẹ Từ đang ở tại nhà của Lý Đại Nha, bà ta cũng không muốn chạy đến tiệm bán quần áo thứ hai, chỉ muốn phụ việc ở tiệm bán quần áo đầu tiên thôi.

Hiện tại Lý Đại Nha phụ trách chủ yếu sự vụ của tiệm bán quần áo đầu tiên, bọn họ liền đến tìm Lý Đại Nha.

"Bà thông gia." Lý Đại Nha biết được ý đồ đến của mẹ Từ và Lý Nhị Nha, hơi kinh ngạc, "Hiện tại tiệm bán quần áo không thiếu người, không cần hai người đến giúp đỡ..."

Lý Nhị Nha mẹ Từ nghẹn họng, không nghĩ tới Lý Đại Nha vậy mà không cho bọn họ một chút mặt mũi nào.

Mẹ Từ cũng là lão hồ ly, tỏ vẻ đáng thương nói, "Chị dâu nó, kỳ thật cháu biết đó, Hiên Hiên hiện tại trị liệu phải tốn không ít tiền, bây giờ bác và Nhị Nha cũng tới kinh thị, công việc trong nhà đã ngừng, chỉ có thể dựa vào chút tiền lương ít ỏi của em rể cháu chống đỡ, chúng ta thật sự là......"

Bà ta tỏ vẻ khó khăn, "Cho nên xem chỗ các cháu có gì có thể giúp một tay, các cháu không cần trả cho chúng ta quá nhiều tiền đâu, cho chút tiền tiêu vặt là được..."

Lý Đại Nha nghe xong cũng chua xót trong lòng, khổ sở nói: "Nhưng mà trong tiệm thật sự không có vị trí nào trống cho hai người, nếu hai người cần dùng tiền thì cháu cho hai người mượn một chút nhé?"

Mẹ Từ đã nói nhiều như vậy, không nghĩ tới Lý Đại Nha một chút mặt mũi cũng không cho, không khỏi trở mặt.

Lý Nhị Nha ở bên cạnh thấy thế, vội nói, "Chị, làm sao không có vị trí trống chứ? Không phải gần đây các chị lại mở một tiệm bán quần áo sao? Chị điều hai người đến bên kia làm việc liền có thể trống đi hai vị trí cho mẹ con em."

Lý Đại Nha nghe giọng điệu đương nhiên này của cô ta, bỗng nhiên có chút không thoải mái, "Sao có thể nói điều là điều? Nhân viên bên chỗ bọn chị, nhà đều là ở gần đây, ai bằng lòng đi thật xa đến bên kia? Chuyện này chị thật sự không làm chủ được, bằng không hai người đi tìm Y Y đi?"

Lý Nhị Nha không nghĩ tới Lý Đại Nha vậy mà lại nhẫn tâm như vậy, cô ấy chẳng lẽ không biết Thẩm Y Y mới là người có tiếng nói chân chính của tiệm bán quần áo sao? Không đi tìm cô tất nhiên cũng là bởi vì chắc chắn cô sẽ không đồng ý!

Mẹ Từ bị cự tuyệt cũng không cam tâm, khẽ cắn môi, đi mua một túi bánh bích quy, một mình đi tìm Thẩm Y Y, chạy đến Tứ Hợp Viện một chuyến nhưng Thẩm Y Y không có ở nhà, lại chạy đến Bắc Đại một chuyến, rốt cuộc cũng tìm được Thẩm Y Y.

Kết quả bà ta hết lời ngon ngọt, vừa tố khổ vừa nói chuyện Lý Nhị Nha bị cách chức, cuối cùng bị Thẩm Y Y không mặn không nhạt cản lại. Cuối cùng mẹ Từ và Lý Nhị Nha cũng không thể vào tiệm bán quần áo phụ việc.

Đảo mắt đã đến cuối năm, sắp hết năm rồi!

Không khí ăn tết ở Kinh Thị còn náo nhiệt hơn lúc ở thôn Thanh Thủy, khắp nơi đều có thể cảm nhận được không khí tưng bừng nô nức của tết.

Cha Lý mẹ Lý không có chuyện gì cần làm cho nên thức dậy sớm bắt đầu chuẩn bị, trong nhà nhiều trẻ con, lại đều đã nghỉ.

Cha Lý mẹ Lý mang theo bọn họ quét dọn vệ sinh, dọn sạch mọi ngóc ngách trong căn Tứ Hợp Viện to lớn, lại dẫn bọn họ đi dạo cao ốc bách hóa mua đồ tết.

Ăn tết tự nhiên không thể thiếu thịt, trước kia ở thôn Thanh Thủy là dựa theo công điểm và đầu người mổ heo chia thịt, nhưng mà ở kinh thị, là cần phải đi cửa hàng thịt để mua, không chỉ cần phiếu mà còn cung ứng có giới hạn.

Bởi vì ăn tết, tất cả mọi người đều muốn ăn ngon một chút, cửa hàng thịt cơ bản mỗi ngày đều là đội ngũ xếp hàng thật dài, đi trễ chưa chắc có thể mua được.

Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo vì mua thịt, mỗi ngày đều thức dậy rất sớm chạy tới xếp hàng, bởi vì nhà đông người, bọn họ đi vài ngày, có đôi khi có thể mua được một chút, có đôi khi một chút cũng không mua được.

Thẩm Y Y mặc dù thương bọn họ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bọn họ tràn đầy phấn khởi, dứt khoát mặc kệ luôn.

Chuyện Thẩm Y Y biết viết câu đối không biết tại sao lại bị hàng xóm xung quanh biết được, có không ít hàng xóm chạy đến tìm cô viết câu đối.

Thẩm Y Y yên lặng nhìn về phía mẹ Lý, mẹ Lý rất là chột dạ, không sai, chuyện này chính là bà khoe khoang với hàng xóm rằng con dâu nhà bà ưu tú cỡ nào.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, những người này vậy mà nhớ rõ, còn chạy tới tìm Thẩm Y Y viết câu đối?

Vì bù đắp "Tội ác" của mình, mẹ Lý đối xử với Thẩm Y Y rất ân cần, hết bưng trà lại đưa nước.

Đi nhờ viết câu đối tự nhiên cũng có con dâu nhà khác, nhìn thấy thái độ của mẹ Lý đối với Thẩm Y Y thì cực kỳ hâm mộ, lén học hỏi kinh nghiệm của Thẩm Y Y, "Y Y, cô làm sao làm được hay vậy? Mẹ chồng cô vậy mà đối xử với cô tốt như vậy?"

Thẩm Y Y ngẩng đầu một cái, ôi! Người này lại là Thủy Tuyết Tình, con dâu út của Dương Phương Mai!

Mẹ Lý tự nhiên cũng phát hiện được Thủy Tuyết Tình, bà cũng là người tinh mắt, còn phát hiện Dương Phương Mai cũng đến đây, lập tức cao giọng nói, "Con dâu nhà bác tốt với bác, bác tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với con bé, Tuyết Tình à, bác thường xuyên nghe mẹ chồng cháu nói cháu cũng rất hiếu thuận mẹ chồng cháu mà, làm sao? Cháu hiếu thuận với bà ấy như thế, bà ấy lại đối xử với cháu không tốt?"

"Tốt thì tốt, nhưng không tốt bằng bác gái Lý đối xử với Y Y." Thủy Tuyết Tình căn bản không có phát hiện mẹ chồng cô ấy cũng tới, cười nói, cô ấy cũng không có ý gì khác, chính là trêu ghẹo một câu, mẹ chồng cô ấy đối xử với cô ấy xem như trên không lo thì dưới lo làm quái gì, cô ấy đã rất thỏa mãn rồi.

Chỉ là không nghĩ tới, cô ấy vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng mẹ chồng cô ấy truyền đến, "Thế nào, con cảm thấy mẹ đối xử với con không tốt?"

Thủy Tuyết Tình dựng thẳng lông tơ, lập tức quay đầu, "Mẹ —— "

"Cũng không phải?" Thủy Tuyết Tình bị mẹ Lý cắt ngang, mẹ Lý một mặt khiêu khích nhìn mẹ chồng cô ấy nói, "Không nghĩ tới bà lại là người như vậy, vậy mà ngày trước bà còn nói khoác rằng con dâu bà đối xử với bà tốt cỡ nào, không nghĩ tới —— Tuyết Tình, bác thật sự thấy không đáng thay cháu, ai!"

Thủy Tuyết Tình khóc không ra nước mắt, bác gái Lý bác đừng đốt nhà cháu nữa!

Vừa định giải thích, mẹ chồng cô ấy đã hừ một tiếng nói với mẹ Lý, "Ai nói tôi đối xử với con dâu không tốt? Tôi vừa mới định chút nữa mua cho nó một bộ quần áo đó, Tuyết Tình, lát nữa chúng ta đi cửa hàng bách hóa, mẹ bỏ tiền cho con và chị dâu cả con mỗi đứa chọn một bộ quần áo."

Thủy Tuyết Tình: Hở???

Đợi khi cô ấy lấy lại tinh thần từ việc có miếng bánh trên trời rơi xuống, muốn cảm ơn mẹ chồng cô ấy thì thấy mẹ chồng cô ấy căn bản không để ý tới cô ấy, ngược lại khiêu khích nhìn mẹ Lý, "Bà đối xử với con dâu bà tốt, cũng chẳng qua chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, không thấy bà làm ra hành động thực tế nào, hừ, đồ nhà quê nghèo kiết xác!"

Mẹ Lý tức giận muốn nổ tung, quay đầu hào khí nói với Thẩm Y Y, " Y Y, mấy chiếc xe đạp trong nhà ta đều cũ hết rồi nhỉ? Không sao cả, lát nữa mẹ mua cho con chiếc mới!"

Thẩm Y Y: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.