Những người khác thì là say sưa nhìn bọn họ nói thách, lúc này, sau lưng nghe được một tiếng "Mẹ", Lý Nhị Nha đã đến.
Mẹ Lý quả thực là không để ý cô ta, sau khi cùng Dương Phương Mai nói thách một hồi, Dương Phương Mai không so được với tài lực và sự giàu có của mẹ Lý hiện tại mà thua trận, thở phì phò rời đi.
Mẹ Lý giành chiến thắng, lại vội vàng đi rót cho Thẩm Y Y một chén nước, "Y Y, có mệt hay không? Mệt thì nghỉ ngơi chút... Viết không được mọi người cũng đừng trách Y Y nhà tôi, bình thường con bé đã bề bộn nhiều việc, mọi người hãy thông cảm cho con bé."
Nửa câu sau là bà nói với những nhờ viết câu đối.
Tất cả mọi người đều là hàng xóm, bây giờ bởi vì điện thoại nên khá thân thiết với mẹ Lý, lại thêm lời mẹ Lý nói cũng đúng sự thật nên không ai có bất mãn gì với mẹ Lý cả, cười nói biết mẹ Lý thương con dâu, có thể viết thì viết, không thể viết thì bọn họ cũng không ép, tìm người khác viết cũng được.
Thẩm Y Y thấy cũng không có nhiều người, tự nhiên đều sẽ viết giúp bọn họ, cười nói, "Con cũng không mệt lắm, viết mấy câu đối không tốn sức mấy, mẹ, mẹ nên làm cái gì thì cứ làm đi!"
Cô thấy Lý Nhị Nha đã ở bên kia chờ lâu lắm rồi.
Mẹ Lý lúc này mới quay đầu trở về tìm Lý Nhị Nha.
Lý Nhị Nha thấy cảnh này, tâm tình có chút phức tạp, không nghĩ tới mẹ cô ta bây giờ lại thân thiết với Thẩm Y Y như vậy!
"Nói đi, con tới làm gì?" Mẹ Lý dò xét cô ta, trước đó bà có nghe Đại Nha nói Lý Nhị Nha đi tìm cô ấy, muốn phụ việc ở cửa hàng, không phải là gặp khó khăn ở chỗ Đại Nha và Y Y nên bây giờ muốn nhờ bà nhờ vả Y Y đó chứ?
Mẹ Lý lúc này hạ quyết tâm mặc kệ Lý Nhị Nha nói cái gì đều sẽ từ chối!
Sở dĩ hiện tại bà có thể thân thiết với Y Y như vậy, Y Y còn đón bà và cha Lý vào kinh thị cũng là bởi vì lúc trước bà tự biết ý không quản chuyện của Thẩm Y Y —— bà tự động xem nhẹ việc lúc trước bà muốn quản nhưng mà không quản được cuối cùng chấp nhận số phận mới không quản Thẩm Y Y.
Bây giờ bà đương nhiên sẽ không nhúng tay vào quyết định của Thẩm Y Y.
"Mẹ, chúng con dự định sẽ trở về."
"Con đừng suy nghĩ ——" mẹ Lý nói ra khỏi miệng mới phản ứng được Lý Nhị Nha nói cái gì, có chút không tin nói, "Con muốn về?"
"Ừm, sắp tết rồi, chúng con muốn trở về ăn tết." Lý Nhị Nha nói, nét mặt của cô ta không còn vẻ oán giận mẹ Lý khi trước mà bình tĩnh hơn một chút, "Con xin phép nghỉ đã một thời gian rất dài rồi, không quay lại nữa thì trong xưởng sẽ đuổi việc con."
Mẹ Lý: "Thế Hiên Hiên..."
"Bệnh tình của Hiên Hiên đã ổn định hơn rất nhiều, bác sĩ nói chỉ cần không kích thích nó, uống thuốc đúng giờ thì có thể chậm rãi khôi phục." Lý Nhị Nha nói.
"Vậy là được, vậy con hãy trở về đi, " Mẹ Lý gật gật đầu, nhưng đến lúc biệt ly bà lại có chút không nỡ, bà nặng lòng khuyên nhủ: "Về sau cũng đừng thúc ép Hiên Hiên chặt chẽ như vậy, mặc kệ nó học hành thế nào, quan trọng nhất vẫn là vui vẻ và sức khỏe, về phần mẹ chồng con, con cũng thuận theo bà ấy chút, con biến cháu trai bảo bối của bà ấy thành ra như vậy, bà ấy đối xử với con như thế cũng là chuyện đương nhiên, về sau cùng Chí Minh sống với nhau cho thật tốt, thời gian còn dài, sẽ trở nên tốt đẹp thôi!"
"Vâng." Lý Nhị Nha gật đầu, lại cảm thấy có chút oán giận nói: "Mẹ, sao mẹ không khuyên con, bảo con ở lại?"
Mẹ Lý: "..."
"Nếu con muốn ở thì mẹ cũng không đuổi con đi được, nhưng mà con cần phải rõ ràng, chị dâu hai của con sẽ không giúp cho con, " mẹ Lý nói, "Không có chị dâu hai con giúp đỡ, con sẽ không có hộ khẩu ở nơi này, quan hệ lương thực cũng không chuyển đến được, có tiền con cũng không mua được dầu gạo, huống chi, con có tiền sao? Con xác định Từ Chí Minh sẽ từ bỏ cái công việc thể diện lương cao kia, tay trắng đi vào kinh thị sao?"
Lý Nhị Nha: "..."
"Mẹ, mẹ cũng đừng cảm thấy hiện tại mấy người sống tốt mà cái gì cũng không cần lo." Lý Nhị Nha không phục khẽ nói, "Hiện tại quốc gia còn chưa có chính sách cho kinh doanh cá thể đâu, nếu như lúc nào nghiêm trị, những gì mấy người làm đều sẽ thất bại trong gang tấc."
Mẹ Lý thoáng chốc đen mặt, "Con bé c.h.ế.t tiệt kia, ăn nói lung tung cái gì đó, muốn trở về thì mau cút đi, còn tới nói với mẹ thì không ai quan tâm mày nữa đâu!"
Lý Nhị Nha: "..."
Nhân dịp năm nay đón năm mới ở Bắc Kinh, Thẩm Y Y đưa bố mẹ về nhà cùng nhau ăn tết, mọi người cùng nhau gói sủi cảo.
Sủi cảo mà Tiểu Bảo gói muôn hình muôn vẻ nhì rất kỳ quặc, nhưng cậu bé lại hứng trí bừng bừng muốn góp vui, cái nào gói không được cậu bé sẽ đưa cho bà ngoại hoặc bà nội, cả hai người đều yêu chiều cậu bé, sẵn sàng dọn dẹp mớ lộn xộn do cậu bé làm ra.
Thẩm Y Y không chịu nổi, lên tiếng cảnh cáo: "Tiểu Bảo!"
"He he," Tiểu Bảo tươi cười vui vẻ, tiếp tục thu dọn gói, vô tình phát hiện bố cũng đang nhìn mình, ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, sợ bố dạy dỗ mình, nhanh chóng chuyển đề tài nhìn về phía bà ngoại nói, "Bà, sao cháu không thấy mợ lớn đâu?"
"Mợ lớn của cháu sau kì nghỉ liền trở về Tân Cương rồi," Mẹ Thẩm cười nói.
"Một mình nó dẫn theo đứa nhỏ về Tân Cường à?" Mẹ Lý ngạc nhiên, bây giờ đang là thời điểm Tết Nguyên Đán người người Trần Hồng Tinh chúc nhau, có rất nhiều kẻ móc túi, Thành Thành vẫn còn nhỏ như vậy, một mình Ngô Tiểu Mạn dẫn theo đứa trẻ đi như vậy không an toàn chút nào.
"Mẹ nó bảo nó trở về, chúng tôi muốn ngăn cản cũng không được," Mẹ Thẩm cũng bất lực, tất nhiên bà cũng không yên tâm để một mình Ngô Tiểu Mạn dẫn theo đứa nhỏ đi về, "Nhưng mà có bạn học đi cùng con bé, vấn đề an toàn ngược lại cũng không lớn lắm."
Mẹ Lý thở phào nhẹ nhõm, anh mắt khi nhìn mẹ Thẩm còn mang chút đồng tình, gặp phải một người mẹ vợ không đáng tin như vậy muốn đối phó cũng là chuyện khó.
"Còn thằng bé Thẩm Vũ Hiên kia thì sao?" Thẩm Y Y không muốn vì mẹ Ngô mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhìn trái nhìn phải tìm Thẩm Vũ Hiên.
Mẹ Thẩm vừa nghe cô hỏi cũng nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy Thẩm Vũ Hiên đâu, mắng: "Thằng nhóc thối này, vừa rồi mẹ vẫn còn nhìn thấy nó ở đây, không biết lại chạy đi đâu rồi! Bây giờ nó thực sự là học miết học đến nghịch luôn, lúc còn đi học mấy tháng liền đến cái bóng cũng không nhìn thấy, giờ nghỉ rồi vừa chớp mắt một cái lại không biết chạy đi đâu rồi. "
"Cháu biết!" Tiểu Bảo giơ tay lên nói: "Cậu đang ở ngoài gọi điện thoại, vừa rồi cháu vốn dĩ đi theo cậu, nhưng cậu lại đuổi cháu ra ngoài, còn khoá cửa lại!"
"Nó còn dám đuổi cháu ra?" Mẹ Thẩm vừa nghe xong liền tức giận: "Thằng nhóc thối này, không ra dáng một người cậu một chút nào, Tiểu Bảo cháu đừng buồn, chút nữa bà sẽ dạy dỗ nó!"
"Uh-huh," Tiểu Bảo tươi cười rạng rỡ, giây tiếp theo bị bố mình đánh một cái vào đầu, "Con thật thà một chút cho bố!"
Tiểu Bảo lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Chỉ có Thẩm Y Y cảm thấy kỳ lạ, thuận miệng nói: "Đừng nói Thẩm Vũ Hiên đang nói chuyện với người yêu đi?"
Lời nói này của cô, giống như một hòn đá ném xuống hồ nước yên tĩnh, lập tức khuấy động vô số sóng gió, cha Thẩm mẹ Thẩm, mẹ Lý còn có cả Tam Bảo lần lượt nhìn về phía cô, cảm xúc trong ánh mắt của đám trẻ nhiều sự kinh ngạc, mà người lớn lại càng nhiều sự tỉnh ngộ.
Mẹ Thẩm có chút không tin, "Không phải đi?"
Thẩm Y Y không biết có phải không, chỉ là cô cảm thấy rất giống, Thẩm Vũ Hiên trùng hợp tiến vào, vừa đi vào liền thấy mọi người đồng loạt nhìn anh ấy.
Tình cảnh này có chút đáng sợ!
Thẩm Vũ Hiên nuốt nước bọt, "Có chuyện gì vậy?"
"Thẩm Vũ Hiên," Ánh mắt của mẹ Thẩm nguy hiểm nhìn anh ấy, "Con có người yêu rồi?"
"Không có," Thẩm Vũ Hiên trả lời cực nhanh, sao mẹ anh ấy biết được chứ?
"Thật sao?" Mẹ Thẩm thật sự không tin.
Ánh mắt Thẩm Vũ Hiên lóe lên vẻ do dự, cuối cùng nói với giọng điệu yếu ớt: "Thật sự không có."
"Vậy lúc nãy còn vừa đi ra ngoài làm gì, gọi điện cho ai đấy?"
"Con gọi điện cho bạn nam," Thẩm Vũ Hiên giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi khi nói dối.
Đầu óc của mẹ Thẩm gần đây hơi choáng váng, không nhìn thấy sự do dự trong mắt của Thẩm Vũ Hiên, cho rằng Thẩm Vũ Hiên không dám nói dối bà, ở đây có nhiều người như này, bà không muốn làm trò cười cho người ta chê cười, tạm thời lựa chọn tin tưởng: "Không có là tốt rồi, bây giờ con vẫn đang đi học, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tập trung vào việc học hành."
"Vâng vâng, mẹ, con biết rồi," Thẩm Vũ Hiên thấy đã lừa được mẹ liền thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo anh ấy ngước mắt lên, chỉ thấy chị gái giống như đang mỉm cười nhìn mình.