Ngày kế tiếp Thẩm Y Y và các cô cùng nhau đi qua bên nhà kho một chuyến, mặc dù nhà kho là ở vùng ngoại thành, nhưng công trình cơ sở vẫn tương đối hoàn thiện, giao thông đặc biệt thuận lợi. Hai nhà kho một lớn một nhỏ, một nhà kho trong đó có thể đạt tới mười ngàn mét vuông, nhà kho nhỏ cũng đạt đến bốn ngàn mét vuông.
Lý Đại Nha thấy mà chân nhũn ra: “Y Y, chị thật sự có thể phát triển một nhà máy lớn thế này sao?”
Mặc dù là trước kia cô ấy từng làm việc ở nhà máy may mặc, về sau làm riêng lẻ cũng từng quản lý xưởng nhỏ, nhưng hoàn toàn không giống với việc mình phát triển một nhà máy lớn mười mẫu đất.
"Được chứ, chị cả, chị phải tin tưởng bản thân hơn.” Thẩm Y Y khẳng định và cổ vũ đầy đủ.
Mặc dù Lý Đại Nha vẫn không tin tưởng bản thân cho lắm, nhưng quyết định phải cố gắng, không thể phụ tín nhiệm của Thẩm Y Y.
...
Tin tức nhà máy thực phẩm số một khôi phục sản xuất rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ toàn bộ nhà máy, nhân viên đã đình công nhanh chóng quay lại làm, nhà máy vốn dĩ tiêu điều nặng trĩu trong nháy mắt đã khôi phục sức sống, bắt đầu náo nhiệt.
Nhà máy vừa mới làm trở lại, lãnh đạo nhà máy lập tức tổ chức đại hội nhân viên, bố trí các mục công việc và tuyên bố các phương châm chính sách mới trong nhà máy. Các công nhân viên đi làm trở lại cũng không biết cụ thể là có chuyện gì, chỉ biết là nhà máy đã nghiên cứu ra một loại mới mì ăn liền thay thế loại mì ăn liền trước đó mua từ người nước ngoài. Về phần ân nhân nghiên cứu ra mì ăn liền mới, cứu vãn công việc của mình, tất nhiên là đám người rất cảm kích, tràn đầy phấn khởi thảo luận về người "ân nhân" đó là ai.
Đương nhiên các sinh viên thuộc trường học khác cũng rất tò mò, rõ ràng tin tức mấy ngày trước lúc bọn họ mới đến nói nhà máy thực phẩm số một có khả năng tháng sau sẽ tuyên bố đóng cửa, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chờ sau khi nhà máy đóng cửa sẽ trở về trường học để trường học sắp xếp đơn vị khác cho bọn họ. Cho nên mấy ngày nay hơi biếng nhác, không ngờ hôm nay trong xưởng đã tuyên bố làm trở lại, còn tổ chức đại hội nhân viên, không đóng cửa nữa rồi à?
Bọn họ hơi ngẩn ngơ!
Nhìn thấy Nhậm Hoa Thanh cũng đến đây, vẻ mặt còn hiện ý cười, giống như kiểu nắm rõ tình hình, có người không kìm lòng được hiếu kì, bắt đầu hỏi: “Bạn Nhậm, bạn biết người nghiên cứu ra mì ăn liền mới là ai không?"
Nhậm Hoa Thanh nhìn bọn họ, bọn họ mặc dù hơi không bằng mặt lẫn bằng lòng, nhưng bọn họ đều là nhân tài trong trường học, đều hiểu đạo lý trước mặt người phải chừa đường lui sau sẽ dễ nói chuyện, không có thâm cừu đại hận, đương nhiên sẽ không trở mặt.
Nhậm Hoa Thanh bèn cười hì hì nói: “Là Y Y đó!"
Y Y? Thẩm Y Y? Đám người đều sững sờ.
Làm sao có thể?
Đúng vậy? Làm sao có thể?
Lúc chuyện này truyền về trường học, các giảng viên trường học cũng sững sờ.
Lúc này Thẩm Y Y mới đi đến nhà máy thực phẩm số một chưa đến nửa tháng, sao lại cứu sống được một nhà máy sắp sửa ngừng hoạt động rồi? Còn là nhà máy mà ngay cả quốc gia cũng dự định từ bỏ!
Thế là đám người đều dời ánh mắt nhìn về phía Trần Hồng Tinh cố vấn học tập của Thẩm Y Y: “Cô Trần, có phải cô đã sớm biết Thẩm Y Y có biện pháp cứu sống nhà máy thực phẩm số một, cho nên mới phái em ấy qua đó hay không?"
Trần Hồng Tinh còn đắm chìm trong khiếp sợ chưa tỉnh hồn, vẻ mặt cực kì ngơ ngác: “Tôi cũng không biết, phái em ấy đến nhà máy thực phẩm số một là lãnh đạo sắp xếp... Không phải, em ấy thật sự ghê gớm vậy sao?"
Chúng giảng viên: "..." Cô là người dẫn dắt sinh viên mà cô hỏi chúng tôi?
Thế là, lúc Thẩm Y Y về trường học nộp báo cáo đã bị các giảng viên vây quanh.
"Y Y, em chia sẻ chút đi, em làm thế nào cứu sống nhà máy thực phẩm số một thế."
Thẩm Y Y: “Thật ra em không có làm cái gì, chỉ làm một loại mì ăn liền, vừa khéo có thể giúp được nhà máy thực phẩm số một."
"Y Y, em còn biết nghiên cứu mì ăn liền nữa hả?”
Thẩm Y Y: "Nhà em nhiều con nít, bọn nó thèm ăn, trước kia lúc ở nông thôn em đã thích tìm hiểu món ngon làm cho bọn nó ăn, sau tháng ngày tích lũy đã nghiên cứu được nguyên tắc của các món ăn.”
"Chỉ đồ ăn mà em cũng có thể nghiên cứu được nguyên tắc, sao em tài giỏi quá vậy?”
Thẩm Y Y cười trừ.
"Y Y, nghe nói nhà máy thực phẩm đã mời em làm nghiên cứu viên là thật sao? Không hạn chế thời gian làm việc của em và còn phát tiền lương cho em?"
Thẩm Y Y: "Đúng thế..."
"Y Y..."
Thẩm Y Y bị các giảng viên vây công hơn nửa tiếng mới được Trần Hồng Tinh đứng nghe ở bên cạnh thật lâu giải cứu ra: "Đi thôi, hỏi đủ rồi thì nên làm gì thì làm cái đó đi, em ấy bận rộn như vậy, khó khăn lắm có thể nghỉ ngơi một lát. Mọi người đừng chiếm dụng nhiều thời gian của em ấy như vậy!"
Trần Hồng Tinh rất có uy nghiêm trong nhóm giảng viên này, bà ấy vừa dứt lời, đám người đã tản đi như chim bay.
"Y Y, báo cáo đâu?" Giọng Trần Hồng Tinh hòa ái.
"Ở đây này.” Thẩm Y Y làm dáng đưa báo cáo tới, lúc Trần Hồng Tinh đưa tay nhận thì đột nhiên rút về tay.
Trần Hồng Tinh: "..."
"Gan lớn quá nhỉ?" Trần Hồng Tinh quát lớn cô: “Tôi là cố vấn học tập của chị, ra ngoài nửa tháng đã vứt hết đạo lý tôn sư trọng đạo rồi?"
"Cô cũng biết cô là cố vấn học tập của em à.” Thẩm Y Y tức giận nói: “Trước đó là ai sắp xếp em đến nhà máy thực phẩm số một sắp đóng cửa thế? Sợ em tới tìm cô, còn trốn về nhà nữa?"
Trần Hồng Tinh: "..." Sao cô biết được?
"Nói bậy, tôi trốn về nhà bao giờ? Không phải nói với em là chuyện em đến nhà máy thực phẩm số một là do bốc thăm sao?" Trần Hồng Tinh giả bộ bình tĩnh, kết quả càng nói càng chột dạ, đối mặt với vẻ mặt cười nhẹ như không của Thẩm Y Y, đau đầu, học sinh quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt.
Bà ấy dứt khoát nói thật: “Được rồi, là lãnh đạo sắp xếp, cụ thể vì cái gì, em nên biết, lãnh đạo xưa nay rất xem trọng năng lực của em, sở dĩ phái em đến nhà máy thực phẩm số một, đúng là muốn xem thử với năng lực của em liệu có biện pháp kéo nhà máy thực phẩm số một ngoi lên hay không... Y Y, em quả thật đã cho chứng tôi bất ngờ quá lớn!”
Thậm chí có thể nói là hãi hùng, dù sao cả thảy thời gian cũng chỉ trong vòng nửa tháng mà cô đã có thể khiến nhà máy thực phẩm số một vốn dĩ đã lung lay sắp đổ khôi phục một chút hi vọng sống.
Thẩm Y Y nhướng mày hỏi: "Ngộ nhớ nếu em không có biện pháp thì sao?"
"..." Trần Hồng Tinh trấn an: "Đó cũng là nhân tố bên ngoài, em thông minh như vậy, bất kể là cô hay là lãnh đạo thì đều sẽ không đánh trượt em, trì hoãn việc tốt nghiệp.”
Thẩm Y Y cười gằn một tiếng, chịu phục, đưa báo cáo trong tay cho Trần Hồng Tinh, Trần Hồng Tinh nhìn sơ lược xong đặt một bên, nghiêm chỉnh phê bình nói: “Chỉ cần là em viết, cô không cần nhìn cũng biết nhất định là tốt."
Giảng viên sát bàn: "..." Người phụ nữ chân chó này là giảng viên Trần các cô biết sao?
Thẩm Y Y cũng bị giảng viên Trần chọc cười, Trần Hồng Tinh cho cô bậc thang leo xuống, đương nhiên cô cũng phải cho Trần Hồng Tinh một bậc thang: “Cảm ơn cố vấn học tập đã thưởng thức, thế thì cố vấn học tập không có việc gì nữa thì em đi về trước nhé?"
Trần Hồng Tinh nghe cô gọi cố vấn học tập đã biết việc này đã qua, vẻ mặt nghiêm túc: “Y Y, thật ra người nắm rõ tình hình như chúng tôi biết, tính ngẫu nhiên của mì ăn liền em có thể nghiên cứu phát minh có tồn tại được hay không rất lớn, sản xuất loại mì ăn liền của em trước mắt chỉ có lãnh đạo cao tầng của nhà máy thực phẩm số một quyết định, nó có thể cứu sống nhà máy thực phẩm số một hay không chủ yếu vẫn là nhìn thị trường, thị trường quyết định tất cả, trước mắt mì ăn liền vẫn chưa được mang ra thị trường, em tuyệt đối đừng đắc ý mà quên mình.”
Mặc dù Thẩm Y Y cảm thấy chỉ cần ở giữa không xảy ra sai sốt. Dưới trình độ sinh sống hiện tại, loại mì ăn liền của cô chỉ cần được ra mắt thì tuyệt đối có thể chiếm lĩnh một phần thị trường, nhưng cô biết Trần Hồng Tinh là muốn tốt cho cô, trong lòng cảm thấy cảm kích: “Em biết rồi, cố vấn học tập."
"Thế trở về đi.” Trần Hồng Tinh nói: “Thoải mái tinh thần, không cần áp lực, mặc kệ cuối cùng lượng tiêu thụ có thế nào, có thể khiến nhà máy thực phẩm số một đưa vào sản xuất làm mì ăn liền của em, còn thuê em làm nghiên cứu viên, đã đủ chứng minh chắc nịch sự ưu tú của em rồi, em đã cho học viện chúng ta nở mặt rồi.”