Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 388



Tối đó, Thẩm Y Y đến đại học Nhân Dân (Nhân Đại) tìm Thẩm Vũ Hiên, Lương San San cũng đi cùng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Y Y gặp mặt Lương San San sau khi phát hiện tình cảm giữa Thẩm Vũ Hiên và cô ấy, hiển nhiên Lương San San cũng hơi ngại: “Dì nhỏ.”

“Sao em còn gọi là dì nhỏ.” Thẩm Vũ Hiên nhắc nhở cô ấy nói: “Em nên sửa xưng hô rồi, em nên gọi là chị giống như anh!”

“Em…” Lương San San bị Thẩm Vũ Hiên nói trước mặt Thẩm Y Y, quẫn bách tới đỏ bừng mặt mày, sửa xưng hô không được, không sửa cũng không được, mặt đỏ tới mức có thể rỉ máu.

“Bình thường em luôn khen chị anh tốt, sao tới trước mặt chị ấy lại xấu hổ như vậy?” Thẩm Vũ Hiên khó hiểu nói: “Chị anh biết chuyện của hai ta, có phải không? Chị?”

Nửa câu sau Thẩm Vũ Hiên nói với Thẩm Y Y, Thẩm Y Y thầm cảm thán tình cảm của thiếu nam thiếu nữ thật ngọt ngào, sau đó mới lên tiếng: “San San, em đừng nghe nó, em muốn gọi như thế nào thì gọi như thế ấy.”

“Chị?” Thẩm Vũ Hiên mang theo ngữ khí u oán gọi Thẩm Y Y một tiếng.

“Chị cái gì mà chị?” Thẩm Y Y lườm anh ấy, đứng về phía Lương San San: “Em còn chưa chính thức cho người ta danh phận, dựa vào đâu yêu cầu người ta!”

Thẩm Vũ Hiên: “Chị có phải là chị ruột của em không?”

“Không phải.” Thẩm Vũ Hiên nói: “Chị là chị dâu ruột của San San!”

Thẩm Vũ Hiên: “...” Vậy không phải chính là chị ruột của anh ấy sao?

Lương San San phì cười ra tiếng, đã thoải mái hơn nhiều, nhỏ tiếng gọi: “Chị.”

“Chị đây.” Thẩm Y Y cười, đưa trái cây mang từ nhà tới cho Lương San San: “Đầy là trái cây chị mua hai hôm trước, em mang về ăn cùng với bạn ký túc xá.”

“Cảm ơn chị.” Lương San San vội vàng nhận lấy.

Thẩm Y Y cũng đưa phần của Thẩm Vũ Hiên: “Đây, của em.”

Thẩm Vũ Hiên bắt chước ngữ khí thần thái của Lương San San: “Cảm ơn chị.”

Sau đó Thẩm Vũ Hiên bị Lương San San âm thầm trừng một cái.

Thẩm Y Y vô hình trung bị nhét một miệng cẩu lương, ngoài vui vẻ lại cảm thấy mình giống như cái bóng đèn, liền muốn mau chóng nói xong chính sự rồi trả lại không gian cho đôi tình nhân, ho một tiếng, nói: “San San, thực ra chị tới là muốn nói với em mấy hôm nữa cha mẹ em sẽ tới thủ đô thăm em.”

“Cha mẹ em sẽ tới thủ đô thăm em?” Lương San San kinh ngạc, sao cha mẹ cô ấy lại đột nhiên muốn tới thủ đô thăm cô ấy? Lần trước viết thư cũng không tiết lộ chuyện này, không phải là…

Lương San San và Thẩm Vũ Hiên nhìn nhau, không phải là chuyện của họ bại lộ rồi chứ?

“Không phải.” Thẩm Y Y đoán được họ đang nghĩ gì, sợ hai người họ nghĩ nhiều, nói chuyện đội xe của Lý Thâm cần người, Thẩm Vũ Hiên và Lương San San thở phào một hơi, lại nghe Thẩm Y Y nói: “Còn chuyện của hai đứa…Các em suy nghĩ kỹ có nên nói với phụ huynh biết không.”

Thẩm Vũ Hiên và Lương San San lại thấp thỏm.

Thẩm Y Y để đôi tình nhân trẻ tự thương lượng.

Chớp mắt, đã tới ngày nhóm người Lương Quân tới, hôm đó vừa hay là cuối tuần, mới sáng sớm Thẩm Vũ Hiên và Lương San San đã tới nhà rồi.

Cũng gần như tới giờ, Lý Thâm đi đón người, lái một chiếc xe ô tô chắc chắn là không đủ, lại bảo Chu Phong Thu lái một chiếc xe hàng.

Lương San San muốn đi theo đón cha mẹ, ngồi trên xe của Lý Thâm, Thẩm Y Y nhìn Thẩm Vũ Hiên một cái, anh ấy cũng chui lên xe.

“Cậu út nó.” Mẹ Lý tinh mắt, nhìn thấy Thẩm Vũ Hiên lên xe, vội nói: “Cháu khỏi đi nhé? Không phải nói có rất nhiều người tới sao?”

“Dạ?” Thẩm Vũ Hiên có hơi lúng túng, bây giờ quan hệ của anh ấy với Lương San San vẫn chưa công bố, anh ấy cũng ngại nói mình muốn đi đón cha mẹ vợ.

Thẩm Y Y khen Thẩm Vũ Hiên thượng đạo, giải vây nói: “Không sao, mẹ, không phải còn có một chiếc xe hàng sao? Đủ chỗ ngồi mà.”

Thẩm Vũ Hiên ném cho chị anh ấy một ánh mắt cảm kích.

Thẩm Y Y đã nói như vậy rồi, mẹ Lý cũng không nói gì, còn Thẩm Y Y, Thẩm Vũ Hiên đã đi rồi, cô không đi nữa, sợ lát nữa không có chỗ ngồi.

Lý Thâm thấy Thẩm Y Y không đi, liền dẫn Tiểu Bối theo.

Lúc đến ga tàu lửa, đám người Lương Quân đã tới rồi, Lương San San xa xa đã nhận ra bóng dáng của cha mẹ mình, Lý Thâm vừa dừng xe xong, cô ấy đã mở cửa xe đi ra nhanh như bay: “Cha! Mẹ!”

Thẩm Vũ Hiên theo sát phía sau, Lý Thâm không vội, dặn dò Tiểu Bối khoan xuống xe, đợi anh đi dắt cô bé, hai cha con mới đi về phía Lương Quân bọn họ.

Lương Quân và Vu Hồng đang kéo Lương San San hỏi cô ấy sao lại tới đây, Thẩm Vũ Hiên rất cần mẫn đi lên cầm hành lý giúp Vu Hồng: “Dì, đưa hành lý cho cháu đi, cháu cầm giúp dì.”

Vu Hồng đang đắm chìm trong niềm hưng phấn gặp con gái, thấy Thẩm Vũ Hiên ra tay cầm hành lý của mình, vội nói không cần, cười hỏi: “Cậu là?”

“Cháu tên Thẩm Vũ Hiên, Thẩm Y Y là chị của cháu, Lý Thâm là anh rể cháu.” Thẩm Vũ Hiên đối mặt với cha mẹ chồng tương lai, vẫn có chút căng thẳng.

“Hóa ra cậu là em trai của Y Y, khỏi phải nói chứ trông thật sự có hơi giống.” Vu Hồng kinh hỉ nói, lại phản ứng lại: “Nhưng cậu xưng hô sai rồi, chị và anh rể cậu gọi tôi là chị dâu, cậu cũng gọi tôi là chị dâu là được.”

“A.” Thẩm Vũ Hiên cười ngượng, chỉ có thể gật đầu đáp vâng, nhưng anh ấy lại không gọi ra tiếng chị dâu đó, lén lút nhìn Lương San San, Lương San San đang cười trộm.

Vừa hay Lý Thâm dẫn Tiểu Bối tới, Lương Quân và Vu Hồng cũng không quan tâm tới anh ấy nữa.

Lý Thâm dạy Tiểu Bối gọi: “Gọi bác trai, bác gái.”

“Bác trai, bác gái.” Giọng nói bi bô của Tiểu Bối vang lên.

“Đây.” Lương Quân và Vu Hồng nhìn thấy Tiểu Bối đáng yêu, trái tim như tan chảy, Lương Quân thì vươn tay muốn bế Tiểu Bối lên, Lý Thâm bình tĩnh kéo con gái lại, Tiểu Bối lập tức hiểu ý của cha cô bé, giống như bà cụ non nói với Lương Quân: “Bác trai, con đã lớn rồi, không cần bế nữa!”

Lương Quân: “...”

Vu Hồng bị hai người đàn ông chọc cười, móc ra một viên kẹo từ trong túi cho Tiểu Bối: “Tiểu Bối thật đáng yêu, gọi thêm một tiếng bác gái nghe xem?”

Tiểu Bối ngoan ngoãn lại gọi lần nữa.

Sau khi Vu Hồng đáp lời, cười nói với Lý Thâm: “Được Tiểu Bối gọi bác gái, chị cũng sắp ngại rồi, tuổi của chị đã gần như có thể làm bà của Tiểu Bối rồi, cậu út của em vừa nãy không biết quan hệ giữa chúng ta, còn gọi chị là dì, nhìn xem, thế này không phải buồn cười sao, ha ha!”

Lý Thâm nhếch môi, mặt không biến sắc nhìn Thẩm Vũ Hiên, Thẩm Vũ Hiên quẫn bách đến đỏ mặt, vội vàng giải thích: “D…Em không phải có ý đó, thực ra trông chị rất trẻ, chủ yếu là bởi vì em với San San học cùng một trường, cho nên…”

“Em với San San của anh chị thế mà lại là bạn học?” Vu Hồng vỡ lẽ, kinh ngạc nói: “Vậy không phải nhà các em có hai sinh viên đại học? Gen nhà các em cũng quá ưu tú rồi đó?”

Vu Hồng biết Thẩm Vũ Hiên là em trai của Thẩm Y Y, còn là sinh viên đại học cùng trường với con gái mình, hảo cảm với anh ấy tăng vọt, kéo Thẩm Vũ Hiên nói không ngừng.

Lý Thâm nhìn trong đám người Triệu Hữu Lương ở phía sau cũng có mấy người quen ở đội vận chuyển trước đây, bảo Thẩm Vũ Hiên giúp Lương Quân Vu Hồng chuyển hành lý, mình thì ra phía sau nói chuyện với đám Triệu Hữu Lương.

Sau khi nói chuyện một lúc, bảo họ ngồi xe hàng của Chu Phong Thu đi.

Trở về, Thẩm Vũ Hiên và Lương San San đã dẫn Lương Quân và Vu Hồng đợi ở trong xe, Thẩm Vũ Hiên ngồi ở ghế lái phụ, ba người nhà họ Lương ngồi ở hàng ghế sau, cũng không biết Thẩm Vũ Hiên đã nói gì, chọc Lương Quân và Vu Hồng cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.