Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 389



Trong nhà, Thẩm Y Y đang đợi, nghe thấy tiếng xe liền đi ra, quả nhiên họ tới rồi.

“Anh Lương, chị Lương.” Thẩm Y Y ra đón.

“Y Y, ngại quá phải làm phiền các em vài ngày rồi.” Vu Hồng cười nói.

“Cái này có gì mà ngại.” Thẩm Y Y nói: “Cứ coi như nhà mình là được, không cần khách sáo, chơi thêm mấy ngày rồi hãy về!”

“Được.” Vu Hồng cười không khép được miệng, cầm hành lý vào nhà, nhìn thấy tứ hợp viện lớn như thế, kinh thán nói: “Xem ra các em sống ở Bắc Kinh không tồi!”

Tuy đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng nhìn thấy Lý Thâm Thẩm Y Y vừa lái xe ô tô vừa sống ở căn nhà lớn như thế…còn tốt hơn bà ấy tưởng tượng!

“Tàm tạm thôi.” Thẩm Y Y khách sáo nói.

“Thế này còn tàm tạm, vậy đại khái anh chị sống không khác gì ăn mày rồi.” Vu Hồng trêu chọc.

Thẩm Y Y quở trách trợn mắt với bà ấy: “Đừng bán thảm, nhà anh chị sống thế nào em còn không rõ?”

Nói thế nào Lương Quân cũng là đội trưởng đội vận chuyển, cuộc sống của nhà họ Lương không dám nói đại phú đại quý, nhưng so trên không đủ, so dưới có dư, gia cảnh vẫn khá khá giả.

Vu Hồng cười ra tiếng, dĩ nhiên nhà bà ấy không kém, chỉ là có hơi cảm khái hai năm trước nhà họ Lý sống còn gian nan hơn nhà bà ấy, bây giờ điều kiện không biết phải tốt hơn nhà họ bao nhiêu lần!

Mẹ Lý cũng tới, cười ha ha chào Lương Quân bọn họ, còn muốn rót nước cho họ uống.

Vợ chồng Lương Quân nào không biết ngại để mẹ Lý rót trà cho họ, Thẩm Y Y thấy vậy, bèn nói: “Mẹ, cái này để con là được.”

“Vậy được, vậy mẹ đi nấu cơm.” Mẹ Lý liền nói, hỏi Lương Quân Vu Hồng: “Đói rồi nhỉ? Bác đã nấu cơm rồi, sẽ chín nhanh thôi!”

Lương Quân Vu Hồng đều có hơi thụ sủng nhược kinh nói: “Cũng không có đói lắm, chúng cháu đã ăn sáng ở trên tàu rồi!”

“Bây giờ đã sắp tới trưa rồi, ăn chắc chắn cũng đã tiêu hóa gần hết.” Mẹ Lý nói, vội vã chạy vào nhà bếp.

“Mẹ chồng em thật sự không tồi.” Vu Hồng nói với Thẩm Y Y, hỏi: “Bà ấy đặc biệt tới thủ đô chăm con nấu cơm cho em à?”

“Không có, con em đã không cần người chăm nữa rồi, vốn dĩ là muốn dẫn bà ấy tới thủ đô hưởng phúc.” Thẩm Y Y nói: “Nhưng bà ấy không nhàn nổi, bây giờ giúp chị cả em chăm con, còn ôm đồm cả việc nhà.”

“Mẹ chồng tốt.” Vu Hồng tấm tắc nói, ánh mắt nhìn thấy Lương San San, bỗng nhiên nói: “Nếu San San cũng tìm được một nhà chồng tốt như vậy là tốt!”

Thẩm Y Y khựng lại, nhìn Lương San San, kiểu tóc của Tiểu Bối rối rồi, cô ấy đang tết b.í.m cho Tiểu Bối, mà Thẩm Vũ Hiên cũng ở bên cạnh, anh ấy đang ôm Tiểu Bối trong lòng, nhìn động tác của Lương San San.

Nhan sắc của ba người đều không tồi, cộng thêm Tiểu Bối giống cô, gương mặt còn có nét của Thẩm Vũ Hiên, nhìn giống như một nhà ba người, dưỡng mắt lại ấm áp.

Thẩm Y Y lặng lẽ nhìn Vu Hồng, Vu Hồng không hề phát hiện dị thường, chỉ ở đó cảm khái.

Ngược lại là Lương San San phát hiện họ nhiều lần nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi Thẩm Y Y: “Chị, trên mặt em có thứ gì sao?”

Không đợi Thẩm Y Y lên tiếng, Vu Hồng đã chú ý tới xưng hô của cô ấy, sửa lại: “San San, con xưng hô sai rồi, sao lại gọi là chị? Loạn vai vế!”

Lương San San: “...”

Thẩm Y Y: “...”

Thẩm Vũ Hiên: “...”

“Bọn mẹ vừa mới nói chuyện sau này con xuất giá, nếu con có thể tìm được một mẹ chồng giống bác Lý, mẹ đã mãn nguyện rồi.” Vu Hồng lại nói.

Thẩm Vũ Hiên và Lương San San cứng người, Lương San San đỏ mặt nói: “Mẹ, mẹ lại nói gì vậy? Bây giờ con còn đang học, trường học không cho phép con kết hôn khi còn đang học đâu!”

“Con còn đang học không thể kết hôn, mẹ biết chứ.” Vu Hồng kỳ quái nhìn cô ấy, không hiểu sao cô ấy phản ứng lớn như vậy: “Mẹ chỉ nói sau này.”

Lương San San nghẹn lời, tức giận nói: “Chuyện sau này sao mẹ lại nói vào lúc này?”

“Còn không phải là bà con? Hai năm trước, sau khi bà ấy nhập viện, luôn cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, lẩm bẩm muốn nhìn con xuất giá, mẹ bị bà ấy ảnh hưởng, có đôi lúc nghĩ hơi nhiều chút.” Vu Hồng nói: “Nhưng kết hôn là chuyện lớn cả đời, San San con không cần vội, đợi sau khi tốt nghiệp rồi tìm, con là sinh viên đại học của trường đại học danh giá, không lo không có ai lấy.”

“...” Lương San San không nhịn được thăm dò một câu: “Vậy nếu con tìm được thì sao?”

Thẩm Vũ Hiên cũng vô cùng mong đợi nhìn Vu Hồng.

“Tìm được thì con dẫn về cho mẹ.” Vu Hồng nâng cao giọng nói: “Lẽ nào con muốn tự định chuyện chung thân với người ta? Mẹ nói cho Lương San San con biết, không được! Nếu con thật sự làm như vậy, mẹ đánh gãy chân của con với người đó!”

Vu Hồng tuyên bố, lại cảm thấy không đúng, hoài nghi nhìn cô ấy: “Không phải con thật sự tìm được rồi đó chứ?”

“Con…Mẹ, mẹ hung dữ như vậy làm gì.” Lương San San thật sự bị mẹ cô dọa sợ, không dám nói dối cũng không dám nói thật, tìm cha cô ấy mách: “Cha, cha xem mẹ kìa!”

Lương Quân đang nói chuyện với Lý Thâm bên kia không nghe rõ họ đang nói gì, xua tay ra hiệu họ đừng quấy rầy mình.

Nhưng Vu Hồng lại bị tiếng gọi này của Lương San San kéo hồi thần, dù sao cũng đang ở nhà người ta, bà ấy cũng không tiện làm căng, khiến con gái không xuống được, lẩm bẩm nói: “Con nghe lời mẹ một chút thì mẹ không hung dữ!”

Nói xong, quay đầu bóc phốt với Thẩm Y Y: “Tức c.h.ế.t chị mất, không hề để chị an tâm chút nào.”

“...” Thẩm Y Y nào dám đáp phải, cười ngượng, bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Vũ Hiên, lại nhìn chân của anh ấy, Thẩm Vũ Hiên chỉ cảm thấy hai chân run lẩy bẩy.

Không dám ở lâu, chạy đi nấu cơm cùng mẹ Lý.

Vu Hồng thấy vậy, lại khen Thẩm Vũ Hiên, nói anh ấy vừa đẹp trai vừa siêng năng, con người lại tốt, vừa nãy còn xách hành lý giúp họ.

Bởi vì Thẩm Vũ Hiên xấp xỉ tuổi Lương San San, hai người lại cùng một trường đại học, thế là bà ấy lấy hai người ra so sánh, tâng Thẩm Vũ Hiên lên trời, chê Lương San San không chừa chỗ nào.

Lương San San suýt chút tức hộc máu.

Dĩ nhiên Thẩm Y Y cũng không dám tiếp lời, Vu Hồng chê Lương San San chỉ là lời nói hờn dỗi, không phải thật sự chê Lương San San, bây giờ bà ấy khen Thẩm Vũ Hiên lên trời, nhưng nếu biết Thẩm Vũ Hiên chính là con heo cuỗm đi cây cải trắng - con gái bà ấy, còn không biết bà ấy sẽ phản ứng thế nào.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Y Y vốn muốn bảo Lương Quân và Vu Hồng nghỉ ngơi, nhưng hiển nhiên Lương Quân đã không đợi được nữa, muốn đến đội xe của Lý Thâm xem thử.

Vu Hồng cũng rất tò mò rốt cuộc đội xe của Lý Thâm như thế nào, cũng muốn đi cùng.

Lý Thâm Thẩm Y Y chiều theo họ, đi cùng họ, Lương San San cũng đi, Thẩm Vũ Hiên không đi, xe không đủ chỗ ngồi.

Nhưng trước khi họ chuẩn bị xuất phát, Thẩm Vũ Hiên lén lút kéo Thẩm Y Y: “Chị, chốc nữa em sẽ về nhà!”

“Em về đi.” Thẩm Y Y nói, không nghe hiểu ẩn ý của anh ấy.

“Ý của em là.” Thẩm Vũ Hiên giải thích: “Em về nói với cha mẹ chuyện em với San San đang hẹn hò!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.