Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 391



“Mẹ con gọi điện thoại tới bảo con về sao?” Thẩm Y Y đoán một cái là trúng.

Mẹ Lý: “Phải.”

“Vậy…” Thẩm Y Y nhìn Vu Hồng, dĩ nhiên Vu Hồng cũng đoán được vì sao mẹ Thẩm gọi Thẩm Y Y về, bèn nói: “Vậy em về trước đi.”

“Được.” Thẩm Y Y gật đầu, đi lấy chìa khóa xe: “Đợi em quay về rồi chúng ta thử đồ.”

“Chuyện này không vội, em lái xe từ từ.” Vu Hồng dặn dò.

“Em biết rồi.” Thẩm Y Y nói, nói với Lương San San giống như chim cút ở phía sau: “San San, chiều hôm nay không có việc gì, em ở nhà chơi với mẹ em, biết không?”

“Ừm ừm.” Lương San San gật đầu giống như gà con mổ thóc, đợi sau khi Thẩm Y Y đi, cô ấy lại bị mẹ chố vào đầu một cái: “Còn nhìn!”

“Con nhìn chị Y Y còn không được sao?” Lương San San khiếu nại.

“Chị Y Y chị Y Y.” Vu Hồng cười lạnh nhìn con gái: “Mắt là nhìn chị Y Y của con, trong lòng là nhớ anh Hiên Hiên của con chứ gì?”

Lương San San đỏ mặt: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con không có nhớ anh ấy.”

Vu Hồng nhìn dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân của Lương San San, lần nữa cười lạnh, bà ấy tin mới lạ.

Lương San San theo phía sau mẹ cô ấy vào nhà, trong lòng thấp thỏm, thực sự không biết rốt cuộc mẹ cô ấy có thái độ gì.

Trong phòng khách, Lương Quân đang cùng đám trẻ xem ti vi, nhưng tâm tư của ông ấy cũng không nằm trên ti vi, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, nhìn thấy Lương San San đi vào, ánh mắt như đuốc nhìn tới, Lương San San lại sợ, đang định nói gì đó, lại thấy mẹ cô ấy đi tới, nói với cha cô ấy: “Lát nữa chúng ta ra ngoài một chuyến.”

“Ra ngoài làm gì?” Lương Quân không hiểu.

“Hai hôm nay cha mẹ nhà họ Thẩm tới chơi, chúng ta phải chuẩn bị ít đồ.” Vu Hồng lườm con gái, tức giận nói.

Lương San San đang thấp thỏm sững người, nhìn mẹ cô ấy, mẹ cô ấy là đồng ý rồi?

Vu Hồng giả vờ không nhìn thấy nét kinh hỉ trong mắt con gái, không khách sáo nói: “Con khá thân thuộc với thủ đô, đợi lát nữa con dẫn cha mẹ đi.”

“Được được được, con dẫn cha mẹ đi.” Lương San San cười toe toét, gật đầu lia lịa.

Lương Quân thật sự không muốn nhìn bộ dạng không đáng tiền này của con gái.

Bên phía Thẩm Y Y, sau khi về tới nhà họ Thẩm, còn chưa vào nhà đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười đùa, trong lòng cô thấy lạ, cha mẹ thế mà lại không tức giận chuyện Thẩm Vũ Hiên che giấu yêu đương?

Năm giây sau, suy nghĩ của cô bị đánh đổ – trong phòng khách, cha mẹ cô và Tiểu Bối Tiểu Bảo cùng với Ngô Tiểu Mạn còn có Thành Thành đang xem ti vi, không biết nhìn thấy tình tiết buồn cười gì, cả nhà đều cười ra tiếng.

Mà ngoài cửa, phía sau bọn họ, là Thẩm Vũ Hiên đang quỳ…

“Chị?” Thẩm Vũ Hiên phát hiện Thẩm Y Y về, đáng thương gọi cô giống như cầu cứu.

Tiếng của anh ấy hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong phòng khách, Tiểu Bối nhìn thấy mẹ đã hai ngày không gặp, vui vẻ chạy tới: “Mẹ.”

Thẩm Y Y xoa đầu Tiểu Bối, ánh mắt nhìn sang Thẩm Vũ Hiên, lại nhìn cha mẹ cô, mẹ cô hừ lạnh một tiếng: “Đừng xin, cứ để nó quỳ!”

Thẩm Vũ Hiên vẫn kiên trì: “Chị ~”

Thẩm Y Y mắt nhìn thẳng, đi vào phòng khách.

Thẩm Vũ Hiên: “...”

Sau khi nói chuyện vài câu, Ngô Tiểu Mạn biết cha mẹ chồng có chuyện nói với cô út, trẻ nhỏ ở đây không tiện, thế là tìm cớ dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi.

Lúc này mẹ Thẩm mới đi vào chủ đề chính: “Y Y, gia đình cô gái đó có thái độ gì?”

Thẩm Y Y dựa vào sô pha, tiện tay cầm gối ôm, liếc nhìn Thẩm Vũ Hiên ở ngoài cửa, anh ấy cũng đang vểnh tai nghe.

Mẹ Thẩm thuận theo ánh mắt Thẩm Y Y nhìn tới, quở trách nói: “Lúc này đã lo lắng rồi? Mẹ nói cho con biết, con giấu cha mẹ người ta như vậy, cho dù cha mẹ người ta không đồng ý cho các con ở bên nhau, con cũng không có gì để oán than cả.”

Thẩm Vũ Hiên ỉu xìu.

Thẩm Y Y thấy dáng vẻ đáng thương của anh ấy, đau lòng lại buồn cười, rốt cuộc vẫn mềm lòng, nói với cha mẹ cô: “Cha, mẹ, hay là để Vũ Hiên đứng dậy trước rồi nói? Bên phía nhà họ Lương nói hai hôm nay có thể gặp mặt, lỡ như nó quỳ đuối, vậy thì không có lịch sự mấy nhỉ?”

“Nhà họ Lương nói hai hôm nay có thể gặp mặt?” Cha mẹ Thẩm lập tức bắt lấy trọng điểm, Thẩm Vũ Hiên cũng sáng mắt lên.

Dù sao thì nhà họ Lương chịu gặp mặt, đại biểu chuyện này còn có hi vọng.

“Ừm.” Thẩm Y Y nói: “Ngày mai hoặc ngày mốt đều được…”

“Ngày mai đi.” Mẹ Thẩm lập tức nói: “Tuy thời gian hơi vội, nhưng cũng chứng tỏ thành ý của chúng ta, lát nữa cha mẹ sẽ đi mua đồ.”

“Cũng được.” Thẩm Y Y đáp, thấy cha mẹ cô cố ý ngó lơ bộ dạng của Thẩm Vũ Hiên, lần nữa nhỏ tiếng nhắc nhở: “Vậy, có phải nên gọi Thẩm Vũ Hiên đứng dậy rồi không? Đợi lát nữa còn bắt nó xách đồ phụ…”

“Được rồi.” Ánh mắt cha Lý nhìn Thẩm Vũ Hiên đều là ghét bỏ: “Mau đứng dậy đi.”

Thẩm Vũ Hiên quỳ rất lâu, lúc đứng dậy suýt chút không đứng vững, Thẩm Y Y tới đỡ anh ấy một tay, Thẩm Vũ Hiên cảm kích chị gái chảy nước mắt.

Trên đời chỉ có chị gái tốt.

Buổi chiều, họ đến tòa lầu bách hóa và cửa hàng hữu nghị mua sắm, Thẩm Y Y lái xe.

Mấy hôm trước khi Thẩm Y Y và Lý Thâm về ăn cơm, cha mẹ Thẩm đã biết con gái con rể mua xe, tuy kinh ngạc nhưng hành động lớn của con gái và con rể quá nhiều, họ đã quen rồi.

Nhưng khi đó Lý Thâm lái, hôm nay biết con gái lái xe tới, mẹ Thẩm kinh ngạc nói: “Con còn biết lái xe à?”

“Phải, Lý Thâm dạy con đó.” Thẩm Y Y vẫn dùng cách nói đó.

Cha mẹ Thẩm dĩ nhiên không nghi ngờ, nhưng cha Thẩm vẫn nói: “Một đứa con gái như con, muốn đi đâu bảo Lý Thâm chở con đi là được, sao phải tự lái xe?”

Bây giờ phụ nữ lái xe cực kỳ ít, không thiếu có người xem thường phái nữ, cảm thấy phái nữ không lái xe ô tô được.

Nhưng Thẩm Y Y biết ý của cha cô không phải nói phái nữ không thể lái xe, một là bởi vì ông ấy sủng cô, đương nhiên cũng cảm thấy Lý Thâm cũng nên sủng cô, còn có một nguyên nhân là lo lắng cho sự an toàn của cô.

Nói: “Cha, Lý Thâm cũng có chuyện riêng phải làm mà, con không thể chuyện gì cũng làm phiền anh ấy, hơn nữa, ngồi ghế phụ đâu có thoải mái bằng tự mình cầm vô lăng? Mình cầm vô lăng, muốn đi đâu thì đi đó. Hôm nay Lý Thâm có việc bận, con về nhà thăm cha mẹ, tự lái xe về, bây giờ con còn có thể lái xe đưa cha mẹ ra ngoài mua sắm, không phải rất tiện sao?”

Cha Thẩm nghĩ cũng phải, lúc này Thẩm Y Y đã khởi động xe, thành thục giống như tài xế mấy năm rồi, cha Thẩm không phản đối nữa, bất đắc dĩ nói: “Cha nói không lại con, nhưng con lái xe nhất định phải chú ý an toàn, biết không?”

“Biết ạ.” Thẩm Y Y ấm áp trong lòng.

Mẹ Thẩm tò mò: “Lý Thâm đi làm không lái xe à?”

“Xe anh ấy đều ưu tiên cho con lái.” Thẩm Y Y vừa lái xe vừa nói: “Anh ấy đoán được hôm nay con sẽ về nhà, nên để xe cho con.”

Mẹ Thẩm và cha Thẩm nhìn nhau, đều nhìn ra sự hài lòng đối với con rể trong mắt đối phương, chỉ là ánh mắt ngó sang Thẩm Vũ Hiên ở ghế lái phụ, mẹ Thẩm liền tức giận, vươn tay dùng lực bấu vào ót Thẩm Vũ Hiên: “Nhìn xem anh rể con đối xử với vợ nó thế nào, con lại đối xử với người yêu con thế nào, thế mà còn giấu cha giấu mẹ, nói, có phải con chỉ muốn chơi đùa không?”

“Không có!” Thẩm Vũ Hiên ấm ức ôm đầu, sắp khóc rồi, nếu biết sau khi bị bại lộ sẽ có kết quả như thế này, lúc đầu anh ấy tuyệt đối sẽ không giấu giếm yêu đương.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể nhỏ tiếng phản bác nói: “Lúc đầu chị kết hôn không phải cũng giấu cha mẹ tận mấy năm sao?”

Cha mẹ Lý nghẹn lời, nhưng Thẩm Y Y khựng lại, ném ánh mắt âm u tới: “Thẩm Vũ Hiên, em tìm chết?”

Thẩm Vũ Hiên phản ứng lại, không thể đắc tội chị anh ấy, vội vàng xin tha.

Đương nhiên, vô dụng, sau khi Thẩm Vũ Hiên quỳ, lê đôi chân sưng đau, lại làm em trai xách túi mấy tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.