Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 392



Ngày hôm sau.

Là ngày hai nhà Thẩm - Lương gặp mặt, nhà họ Lương không ở thủ đô, cho nên địa điểm gặp mặt dĩ nhiên là nhà Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y lần nữa đảm đương làm tài xế, quay về đón cha mẹ cô và Thẩm Vũ Hiên tới.

Nhà mình là con trai, lại che giấu yêu đương, trách nhiệm lớn hơn một chút, cha mẹ Thẩm rất coi trọng lần gặp mặt này, xách túi lớn túi nhỏ quà cáp, nói là cầu thân cũng không quá.

Tuy Thẩm Y Y nói với họ vợ chồng nhà họ Lương rất tốt, nhưng cha mẹ Thẩm vẫn có hơi lo lắng.

Ở trước mặt nhà họ Ngô, họ đã sâu sắc ý thức được tính quan trọng của việc một đoạn hôn nhân được cha mẹ hai bên ủng hộ và hòa thuận.

Mà chuyện của Thẩm Vũ Hiên quá đường đột, họ không có nhiều thời gian suy nghĩ, họ còn chưa nghĩ xong cách ứng phó với tình huống ngoài ý muốn.

Lại lo lắng nhà họ Lương có giao tình khá sâu với con gái con rể mình, nếu không xử lý ổn thỏa, có phải sẽ khiến hai vợ chồng con gái khó xử không?

Đủ mối lo lắng đều được xoa dịu khi cha mẹ Thẩm vào nhà, nhìn thấy Lương Quân và Vu Hồng ra ngoài đón.

“San San, chú dì.” Thẩm Vũ Hiên là nam chính hôm nay vội vàng gọi người, giới thiệu với họ cha mẹ mình: “Đây là cha mẹ cháu, cha mẹ, đây là San San, còn có chú Lương và dì Lương.”

Vu Hồng nghe thấy một chữ dì, thầm nghiến răng, hóa ra là ở đây đợi bà ấy.

Trên mặt niềm nở, đợi sau khi Lương San San cùng cha mẹ Thẩm chào hỏi xong, bà ấy tiếp lời: “Anh Thẩm, chị Thẩm, hai người tới rồi, mau vào nhà ngồi.’

Lương Quân và Vu Hồng mời, nhìn thấy cha mẹ Thẩm còn có Thẩm Vũ Hiên đang xách túi lớn túi nhỏ, trông không phải đồ rẻ, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.

Không phải họ thích hư vinh, mà là bởi vì điều này đại biểu mức độ coi trọng của người nhà họ Thẩm với lần gặp mặt này và đối với con gái họ, nhưng ngoài miệng vẫn giữ nét khách sáo của người Trung Hoa: “Sao còn mang nhiều đồ như vậy? Anh chị cũng quá khách sáo rồi.”

“Chút xíu tâm ý mà thôi, không đáng tiền gì.” Dĩ nhiên năng lực xã giao của ha mẹ Thẩm cũng không tồi, đặc biệt là mẹ Thẩm, vài ba câu nói đã bắt chuyện trơn tru với Lương Quân và Vu Hồng rồi.

Lương Quân và Vu Hồng cũng phát giác thái độ của nhà họ Thẩm từ thái độ của Thẩm Y Y, nhưng lúc này nhìn thấy nhà họ Thẩm xem trọng Lương San San như vậy, vẫn cực kỳ vui mừng.

Cha mẹ Thẩm trông lại là phần tử tri thức cao, nói chuyện dễ nghe, hiền hòa nho nhã, không phải người khó sống chung, dĩ nhiên độ hảo cảm của họ với nhà họ Thẩm cũng tăng vèo vèo.

“Anh Thẩm chị Thẩm, anh chị ngồi, cơm sắp xong rồi.” Vu Hồng nói, nháy mắt với Lương Quân và Lương San San, bảo họ nói chuyện với cha mẹ Thẩm, sau đó chạy vào nhà bếp.

Mẹ Lý ở bên cạnh nhỏ tiếng giải thích với mẹ Thẩm: “Cơm hôm nay đều do hai vợ chồng họ chuẩn bị, mới sáng sớm đã đi mua đồ ăn rồi, quay về tôi muốn phụ, họ còn nói đây là chuyện của con gái họ, không làm phiền chúng tôi! Bà thông gia, nhà họ Lương là gia đình hậu đạo!”

Mẹ Lý biết Lương Quân là bác lạc của Lý Thâm, cho nên trong lòng bà cũng rất cảm kích hai vợ chồng Lương Quân và Vu Hồng, hai hôm nay sống chung với nhà họ Lương cũng không tồi, cho nên rất tự nhiên muốn tạo hảo cảm giúp nhà họ Lương ở trước mặt nhà họ Thẩm.

Đợt hảo cảm này rất kịp thời, cha mẹ Thẩm cũng dịu lại nỗi thấp thỏm với nhà họ Lương trước đó.

Cha mẹ hai bên đều qua ải nhau, chỉ còn lại khảo sát đối với cặp tình nhân.

Nhưng ải này không khó.

Thẩm Vũ Hiên xuất thân từ gia đình phần tử tri thức cao, lịch sự hiểu chuyện, biết điều thức thời, tuy tuổi không lớn, nhưng trước khi khôi phục kỳ thi đại học, anh ấy đã từng làm việc một khoảng thời gian, trong sự non nớt mang theo một cỗ chín chắn, khiến người ta đột nhiên có cảm giác tín nhiệm anh ấy, cộng thêm bây giờ anh ấy lại là sinh viên đại học, tiền đồ vô lượng, là người ưu tú trở thành con rể trong lòng rất nhiều người.

Mà tuy gia cảnh của Lương San San kém hơn Thẩm Vũ Hiên, nhưng cũng được Lương Quân và Vu Hồng nuôi lớn như công chúa, tướng mạo xinh đẹp, tính cách ngây ngô ôn thuận, cùng một trường đại học với Thẩm Vũ Hiên, bản thân cô ấy cũng cực kỳ ưu tú.

Cho nên, mặc kệ là nhà họ Thẩm đối với Lương San San, hay là nhà họ Lương đối với Thẩm Vũ Hiên, đều cực kỳ hài lòng.

Nếu không phải hai người họ còn là sinh viên, chỉ sợ cha mẹ hai bên đều muốn thương lượng ngày cưới, gật đầu cho họ kết hôn.

Cha mẹ Thẩm xách túi lớn túi nhỏ tới, cũng túi lớn túi nhỏ về, khiến mẹ Lý nhìn tới ngây ngốc, ở nông thôn gặp nhau chẳng qua là tới nhà ăn một bữa cơm đơn giản, nếu có điều kiện thì cho đối phương vài lạng thịt mang về, nào có tặng nhiều quà cáp như vậy?

Mẹ Lý nhớ tới lúc Thẩm Y Y gả cho Lý Thâm, hai bên gia đình không chỉ không gặp mặt, ngay cả tiệc cưới cũng không làm, chỉ là Lý Thâm phát kẹo hỉ đơn giản cho người trong thôn, liền tương đương với kết hôn rồi, cũng không có cho quà cáp gì, ngược lại là nhà họ Thẩm nhiều lần trợ cấp Thẩm Y Y…ánh mắt mẹ Lý nhìn Thẩm Y Y càng thêm chột dạ.

Thẩm Y Y vốn không biết tâm tư của mẹ Lý, nhưng cho dù biết, cô cũng sẽ không có cảm giác chênh lệch gì. Khi đó cô đi theo tình tiết, dĩ nhiên sẽ không có lễ tiết nên có của cặp vợ chồng kết hôn bình thường, ngay cả Lý Thâm phát kẹo hỉ, cũng là anh giấu cô phát.

Lý Thâm lái xe đưa cha mẹ cô về, cha mẹ Thẩm chuẩn bị lên xe, kết quả chần chừ không nhìn thấy Thẩm Vũ Hiên ra.

Vu Hồng đi ra, hơi cạn lời nói: “Cặp tình nhân chạy ra sân sau quấn lấy nhau rồi.”

Thẩm Y Y: “...”

Mọi người: “...”

Thẩm Vũ Hiên và Lương San San đi ra trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, sắc mặt Lương San San lập tức đỏ lên, trốn phía sau mẹ cô ấy, không dám nhìn ai.

Mẹ Thẩm trấn an cô ấy, bảo cô ấy tới nhà chơi, còn trừng Thẩm Vũ Hiên.

Da mặt Thẩm Vũ Hiên dày hơn, giả vờ bình tĩnh tạm biệt Lương Quân và Vu Hồng, lên xe về nhà.

Lần này gặp mặt, kết thúc viên mãn.

Nhưng, đợi sau khi cha mẹ Thẩm đi, Vu Hồng có hơi không vui, nói với Thẩm Y Y: “Nếu hai đứa chúng thật sự thành đôi, há không phải vai vế của chị còn lớn hơn em sao? Khiến chị già hơn?”

Thẩm Y Y: “...” Em còn chưa nói chị khi không lớn hơn em một vế em không vui này.

Không đợi Thẩm Y Y nói chuyện, mẹ Lý đã cười ha ha lên tiếng: “Thế này có gì? Mỗi người gọi mỗi kiểu thôi, trước đây con rể cả nhà bác cũng là anh em của Lý Thâm, sau đó cưới con gái cả của bác, bây giờ chúng ai gọi phần nấy, thời đại đã khác, không cần phải so đo những thứ không có ý nghĩa này, chẳng qua là một cách xưng hô mà thôi.”

Vu Hồng không ngờ mẹ Lý sẽ nói như vậy, cười ngượng nói: “Vâng, phải ạ.”

Đợi sau khi mẹ Lý cười ha ha đi, Vu Hồng nói nhỏ với Thẩm Y U: ‘Bây giờ mẹ chồng em rất thoáng.”

Người đời trước vẫn rất xem trọng vai vế.

Thẩm Y Y cũng hơi kinh ngạc, trước đây khi Chu Phong Thu với Lý Đại Nha kết hôn, cha mẹ Lý vốn còn muốn bảo họ theo Lý Đại Nha, gọi Chu Phong Thu là anh rể.

Chỉ là Lý Thâm làm theo ý mình, còn có Chu Phong Thu kiên trì, cha mẹ Lý không thuyết phục họ được, mới tùy theo họ.

Bây giờ…

“Đại khái là kiến thức nhiều rồi.” Thẩm Y Y nói, lấy ví dụ: “Chị xem thủ đô, mới cải cách mở cửa mấy năm? Thay đổi chóng vánh, mỗi ngày một kiểu.”

Vu Hồng tán đồng, tuy trước cải cách bà ấy cũng chưa từng tới thủ đô, nhưng lúc này nhìn thấy sự phát triển của thủ đô, so với huyện thành nhỏ của họ, quả thực là một trên trời một dưới đất, nghĩ cũng biết tốc độ phát triển của thủ đô.

Nghĩ như vậy, vốn dĩ còn cảm thấy nếu con gái gả cho Thẩm Vũ Hiên, khoảng cách quá xa có hơi không nỡ, Vu Hồng lại cảm thấy rất tốt.

Cũng không cần con gái gả xa bị người ta ức hiếp, dù sao thì có mối quan hệ Lý Thâm Thẩm Y Y ở đây, vẫn khá khiến người ta tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.