Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 400



Vội vàng bận rộn lại qua một năm.

Khai giảng năm 1981, Thẩm Y Y đến trường lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, ngày nhận được giấy chứng nhận, Trần Hồng Hinh nói muốn mời cô đi ăn tối, nhưng Thẩm Y Y không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Không ngờ, vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy không chỉ có Trần Hồng Tinh mà còn có vài vị lãnh đạo trong trường, Thẩm Y Y được ưu ái mà vừa mừng vừa lo.

Trong bữa tiệc, các nhà lãnh đạo đã không thể hiện thái độ quá chính thức, mà mọi người cởi bỏ thân phận lãnh đạo và nói chuyện với cô như một người thân lớn tuổi, một người bạn bè.

Nói rằng nếu như không phải cô đã nhận chức trong nhà máy thực phẩm số 1, có nhiều đơn vị tốt muốn cuỗm cô đi, cũng căn dặn cô đừng quá gò bó vào công việc công nhân nghiên cứu của nhà máy thực phẩm số 1, không từ bỏ những kiến thức chuyên môn mà cô đã học, với khả năng của cô, cô có thể tiến xa hơn các thứ các thứ.

Thẩm Y Y bày tỏ lòng biết ơn, lễ tốt nghiệp độc thuộc về một mình cô cứ thế mà qua đi.

Cô lái xe về nhà, lúc đến đầu ngõ, phát hiện có rất nhiều người chặn đường, sau khi cô nhìn kỹ thì mới phát hiện là người trong một tứ hợp viện đang chuyển nhà.

Cô biết trong tứ hợp viện này có hơn hai mươi hộ gia đình, rất đông đúc, có người bên tứ hợp viện này thấy chỉ có một nhà Thẩm Y Y sống trong một căn tứ hợp viện thì quá trống trải, tỏ ý muốn thuê mấy phòng, nhưng Thẩm Y Y từ chối.

Nhìn dáng vẻ này, hình như tất cả mọi người đều chuyển đi? Đây chắc chắn không phải là một công trình nhỏ.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Y Y thấy mẹ Lý đang ở trong bếp, cô bước vào, không có chuyện gì hỏi một câu: "Mẹ, con vừa trở về thì thấy đầu ngõ bị chặn, mẹ có biết chuyện gì không?"

"Coi như con hỏi đúng người rồi đấy," Vẻ mặt của mẹ Lý đầy tự hào, bởi vì trong nhà điện thoại, người qua lại đông, hàng xóm thích đến rất thích đến nhà họ ngồi, mà đã ngồi xuống là không thể thiếu chuyện để bàn tán, mẹ Lý cảm thấy nhà mình đã trở thành trạm tình báo, muốn biết cái gì, cứ đến ngồi phòng có điện thoại trong nhà, luôn có người nói cho bà nghe những chuyện mà bà muốn biết.

Thẩm Y Y vừa hỏi, bà như dâng bảo vật nói với Thẩm Y Y: "Nghe nói chủ nhân trước của căn tứ hợp viện đó là một thương gia giàu có, sau này đi nông trường, nghe nói được sửa lại án xử sai rồi, tài sản trước đó đã bị chia đều hết rồi, thứ duy nhất còn sót lại chính là ngôi nhà này, người của cục quản lý nhà ở vội vàng đến đuổi mọi người ở đây rời đi để trả lại nhà."

Thẩm Y Y cũng đoán được nguyên nhân đại khái cũng vì cái này, có chút thổn thức, quay đầu nhìn canh trong nồi của mẹ Lý hỏi: "Mẹ, mẹ làm canh gì đấy?"

"Canh gà đen, mẹ thấy gần đây con và Nhị Bảo vất vả quá, muốn hầm chút canh bồi bổ cho hai đứa," Mẹ Lý cầm lấy cái thìa, múc một thìa canh ra đưa cho Thẩm Y Y đang đứng bên cạnh nếm thử, Thẩm Y Y cúi đầu uống, mẹ Lý hỏi: "Mùi vị thế nào? Có cần thêm muối không?"

"Được rồi mẹ, mẹ không cần cho thêm," Thẩm Y Y dặn dò: "Mẹ, mẹ đừng đưa cho Nhị Bảo nữa, cũng không biết có phải ăn nhiều đồ bổ quá hay không, tối hôm qua nó nôn mửa."

Nhị Bảo đã đi đến giai đoạn nước rút cuối cùng, hiển nhiên không tự tin lắm vào bản thân trong học tập, thần kinh rất căng thẳng, mọi người trong gia đình đều có thể nhận thấy được, mẹ Lý không biết giúp Nhị Bảo như thế nào, tốn rất nhiều công sức để nấu canh bồi bổ cho Nhị Bảo.

"Hả?" Mẹ Lý vừa nghe liền trở nên lo lắng: "Vậy có làm sao không? Hay là canh của mẹ có vấn đề gì? Không đúng, lần nào làm canh mẹ cũng cho Tiểu Bảo, Tiểu Bối với cha của con uống, bọn họ uống xong đều không có vấn đề gì hết, hay là thân thể Nhị Bảo có vấn đề? Có cần phải đưa Nhị Bảo đến bệnh viện khám một chút không?"

"Chắc là không có vấn đề gì lớn, để con xem hai ngày tới thế nào, nếu vẫn còn nôn mửa, con sẽ dẫn nó đi khám," Thẩm Y Y bất lực nói, "Chắc do nó thấy căng thẳng quá."

Mặc dù mẹ Lý cũng hy vọng trong gia đình sẽ có thêm một sinh viên đại học, nhưng có trường hợp như Từ Cẩm Hiên, bà vẫn hy vọng cháu trai mình có một cơ thể khỏe mạnh, lo lắng nói: "Thằng nhóc này, không ai ép nó thi được vào trường nào, sao nó lại bướng bỉnh như vậy, cứ cố chấp tự làm khó chính mình."

Mặc dù giọng điệu trách móc nhưng lại tràn đầy tự hào, mẹ Lý rất vừa lòng với sự hiểu chuyện và ý chí vươn lên của Nhị Bảo.

Thẩm Y Y không hiểu sao lại có chút áy náy, nếu không thì nói cho đứa bé biết về chuyện của trường quân đội, có lẽ sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, "Mẹ, con đi xem Nhị Bảo một chút."

"Đi đi," mẹ Lý nói, "Cứ để chuyện bếp núc cho mẹ!"

Thẩm Y Y đi ra ngoài, tìm Nhị Bảo đánh bóng, nhưng Nhị Bảo không chơi, muốn học.

"Mẹ," Nhị Bảo bất lực, "Con còn phải học, mẹ tìm người khác chơi đi."

"Không được, con phải biết kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi," Thẩm Y Y mạnh mẽ lôi kéo cậu bé, "Nếu con không chơi với mẹ thì không ai chơi với mẹ cả!"

"Tiểu— " Nhị Bảo hét lên, muốn gọi Tiểu Bảo đến chơi bóng với mẹ.

"Thực lực của Tiểu Bảo còn chưa đủ mạnh!" Thẩm Y Y nhàn nhạt nói: "Chơi với Tiểu Bảo không đã nghiền!" "

Nhị Bảo: "..."

"Được rồi, được rồi," Nhị Bảo nhận nhận, "Đi thôi, con đi đánh bóng với mẹ!"

"Được rồi," Thẩm Y Y mỉm cười.

Nửa tháng sau, Nhị Bảo đi học về, Thẩm Y Y hoặc là rủ cậu bé chơi bóng với cô, hoặc là dặn cậu làm việc nhà, ra ngoài mua đồ ăn cũng kéo cậu bé theo, buổi tối lại học bài với cậu bé.

Ban đầu Nhị Bảo không vui, nhưng sau đó ngẫm ra ý tốt của mẹ mình khi làm những việc này, cho nên mẹ cậu bảo gì cậu bé liền làm cái đó!

Không dễ gì mới đợi tới cuối tuần, Thẩm Y Y nghe nói đã có người bắt đầu trồng dâu tây ở Bắc Kinh và đang thu hoạch, cho nên cô lái xe chở Nhị Bảo và em trai em gái cậu bé cùng đi hái.

Đối với người ngoài mà nói, những việc làm này của bọn họ giống như Thẩm Y Y không lo chuyện chính mà cứ dẫn Nhị Bảo đi chơi, hai người hoàn toàn không có chút dáng của một học sinh chuẩn bị thi tuyển sinh đại học nên có.

Chuyện này khiến những người hàng xóm vô cùng khó hiểu, lôi kéo mẹ Lý nói: "Con dâu của bà cũng không đáng tin cậy một chút nào đi? Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải cháu trai thứ hai của bà tháng sáu này phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học à? Con dâu bà không theo sát việc học của đứa nhỏ, tại sao còn dẫn nó đi chơi?"

Vừa nghe có người nói xấu Thẩm Y Y, mẹ Lý không vui, quay đầu nhìn người lên tiếng, thấy người này nói chuyện là hàng xóm mới từ nông trường chuyển đến căn tứ hợp viện kia nửa tháng trước, tên là Dư Dĩnh, nhỏ nhỏ gầy gầy, lưng hơi gù, mặt và tay đầy dấu vết của thời gian, vừa nhìn liền biết bà ta chịu không ít khổ khi ở nông trường.

Nửa tháng qua ngược lại gặp phải hai ba lần, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau, không biết tạo sao hôm nay lại tới nhà bà, còn khoa tay múa chân chuyện nhà nhà bà?

Trong lòng mẹ Lý cảm thấy phiền chán, bà ghét loại loại hàng xóm không biết đâu là giới hạn như này nhất, thản nhiên nói: "Thì làm sao? Tham gia thi tuyển sinh đại học thì không thể đi chơi à? Bọn nhỏ thích đi chơi thì đi chơi, bà làm gì được à?"

"Tôi cũng là vì nghĩ cho cháu trai của bà thôi, tôi sợ con dâu bà làm chậm trễ việc học của cháu trai bà!" Dư Dĩnh không ngờ mẹ Lý lại nói chuyện không chút khách khí như vậy, sắc mặt có chút khó coi, nhìn thấy Dương Phương Mai đi vào, bà ta biết Dương Phương Mai không thích mẹ Lý nên muốn lôi kéo Dương Phương Mai về phía mình, nói: "Chị Dương, chị nói xem tôi nói có đúng hay không?"

Bà ta cảm thấy Dương Phương Mai sẽ phụ hoạ lời của mình, bởi vì cháu trai của Dương Phương Mai đáng lẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm ngoái, nhưng năm ngoái cháu của bà ấy lại thi trượt, năm nay thi lại, cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, cả nhà bà ấy đều vô cùng lo lắng thần hồn nát thần tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.