Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 405



Mẹ Lý sợ Nhị Bảo và Tiểu Bảo cãi nhau, muốn vào phòng căn ngăn, nhưng bị Thẩm Y Y ngăn lại: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, hai anh em bọn nó nói một hồi là thông thôi, con muốn hỏi mẹ, người hàng xóm mới tới kia có chuyện gì, mẹ có biết tên bà ta không?"

"Bà ta tên là Dư Dĩnh", Mẹ Lý nói với Thẩm Y Y tất cả những gì mà bà biết.

Thẩm Y Y nghe xong, Dư Dĩnh? Cau mày, đó không phải là mẹ của Lâm Gia Đống sao? Nhà họ Lâm trở về thủ đô rồi?

Kiếp trước, sau khi Lâm Gia Đống thi tuyển sinh đại học xong trở về thành phố, anh ta đã cố gắng đưa mẹ Lâm từ nông trại trở về, kiếp này, Lâm Gia Đống không được nhận vào đại học trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà họ Lâm cũng không được trở về thành phố trước.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới nghiệt duyên của bọn họ vẫn chưa kết thúc, bọn họ đã trở về rồi, không chuyển về nhà trước kia, mà lại chuyển đến gần nhà cô!

Thẩm Y Y không biết là bọn họ cố ý hay vô tình, nhưng nếu là cố ý, Lâm Gia Đống hay là nhà họ Lâm muốn dùng thủ đoạn quanh co nào đó để trả thù cô...

Ánh mắt Thẩm Y Y tối sầm lại, vậy thì đừng trách cô không khách khí.

Sau khi Thẩm Y Y rõ ràng mọi chuyện, vứt chuyện này sang một bên, trở về làm sạch râu tay, hai năm nay Bắc Kinh mới bắt đầu trồng thứ này, kỹ thuật còn chưa nắm chắc, cho nên quả trồng ra cũng không đẹp lắm, màu sắc không tươi, phần lớn hình dạng đều là méo mó vẹo vọ.

Nhưng thứ nhất, vì hiếm nên rất đắt, thứ hai, hầu hết mọi người chưa thấy một quả dâu tây có chất lượng tốt, cho nên thứ này bán rất đắt hàng ở Bắc Kinh mà giá cả cũng rất đắt.

Thẩm Y Y chỉ là muốn dính chút niềm vui, nếu không cô cũng không mua về.

Mọi người cùng nhau ăn, cha Lý và mẹ Lý cảm thấy đắt đỏ, ăn một hai cái, nói không thích ăn thứ này, Thẩm Y Y nói dối là cô biết người phụ trách, bán cho cô với giá ưu đãi, muốn ăn lại đi mua, hai ông bà mới ăn nhiều thêm vài quả.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Y Y và Lý Thâm lấy một túi dâu tây đưa bọn trẻ trở về nhà họ Thẩm.

"Đến cuối cùng ai mới là người mở to mắt nói dối?" Thẩm Y Y phớt lờ ánh mắt của người khác, chế nhạo: "Vậy anh tìm người ra đây để ba mặt một lời đi! Đúng là tôi lớn lên cùng anh không sai, nhưng tôi vẫn luôn coi anh như anh trai của mình, còn về chuyện tôi nói sẽ gả cho anh, đó là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra, bất kể anh hỏi ai, chỉ có một kết quả như vậy, trừ khi những người đó là người thông đồng với anh!"

Dư Dĩnh đã kịp phản ứng, ngay khi định đứng dậy làm chứng giúp Lâm Gia Đống liền nghe thấy lời nói của Thẩm Y Y, lời nói ra miệng đột nhiên nuốt xuống.

Ngay khi Thẩm Y Y nói những lời này ra, cho dù Lâm Gia Đống thật sự muốn tìm người ba mặt một lời với cô, người đó cũng sẽ bị nghi ngờ là người thông đồng với anh ta, mà bà ta thì sao, nghi ngờ thông đồng càng lớn, bà ta nói ra cũng vô dụng.

Thẩm Y Y nói tiếp: "Vả lại, tại sao anh lại nghĩ rằng giữa anh và chồng của tôi, tôi sẽ thích anh?"

Thẩm Y Y vừa nói câu này xong, tất cả mọi người đều không khỏi đánh giá qua lại giữa hai Lý Thâm và Lâm Gia Đống, không nhìn thì thôi, mà sau khi nhìn qua, bọn họ đột nhiên cảm thấy điều kiện của hai người này chênh lệch quá lớn——

Chưa cần nói đến điều kiện kinh tế và xuất thân, trước kia nhà họ Lâm bị giáng cấp, cho dù Lý Thâm ở nông thôn, gia đình anh nghèo khó nhưng ít nhất gia đình anh vô tội; còn bây giờ thì càng không cần phải nói, nhà họ Lâm vừa mới từ nông trường trở về, điều kiện tất nhiên không tốt bằng nhà họ Lý.

Chỉ nói về ngoại hình, tuy rằng bề ngoài của Lý Thâm trông dữ thì cũng dữ, nhưng thân hình vừa cao vừa cường tráng, các đường nét trên khuôn mặt cũng rất đẹp trai.

Mà mặc dù các đường nét trên khuôn mặt của Lâm Gia Đống không tệ, nhưng sau nhiều năm sống một thân một mình ở nông thôn, dùng một cơ thể tàn tật gánh lấy cuộc sống một gia đình ba người ở một vùng đất xa lạ, từ lâu anh ta đã bị mài mòn, cùng với trước đây như hai người khác nhau, làn da thô ráp, vừa đen vừa gầy, khuôn mặt gồ ghề lồi lõm, lưng gù, người cũng u ám, không chút sức sống, chân còn què... Bất cứ ai cũng sẽ chọn Lý Thâm.

Tất cả mọi người lập tức bị lời nói của Thẩm Y Y thuyết phục.

Lâm Gia Đống nhận thấy ánh mắt của người khác đang đặt trên chân mình, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong tiềm thức muốn giấu cái chân ra phía sau, khuôn mặt ngụy trang của anh ta không thể che giấu được của nữa, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Thẩm Y Y chỉ sợ đã c.h.ế.t mấy lần.

Cuối cùng anh ta cũng nhận ra phương pháp này sẽ không có tác dụng, gia đình bọn họ vừa mới trở về, bọn họ không thân với những người hàng xóm này, Thẩm Y Y đã sống ở đây mấy năm, bọn họ đã hoà nhập với những người hàng xóm này rồi.

Ngoài ra, nhà cô cũng lắp đặt điện thoại, người trong khu vực này muốn gọi điện thoại đều đến nhà cô, mặc dù mỗi lần gọi điện đều phải trả tiền, nhưng ít nhiều cũng mang chút ân huệ của người ta, mọi người tự nhiên đều nghiêng về phía Thẩm Y Y hơn.

Cộng thêm việc tất cả mọi người đều có tâm lý thích mạnh, bây giờ Lý Thâm và Thẩm Y Y hiển nhiên tốt hơn anh ta rất nhiều, anh ta hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

Có lẽ Dư Dĩnh cũng nhận ra con trai mình đã thất bại thảm hại, mắt trợn tròn một hồi, bà ta "Hu" lên một tiếng, "Không có công lý mà, đánh người mà vẫn có thể biện minh như vậy, tôi phải báo cảnh sát! Ai đó báo cảnh sát giúp tôi với, hu hu hu!"

"..." Không một ai nhúc nhích.

Bất kể Dư Dĩnh gào to thế nào đi nữa thì đến cùng cũng không ai chú ý đến bà ta. Lúc bà ta tự bò dậy đi báo công an, Dương Phương Mai lại còn đỡ bà ta dậy, không vui nói: “Bà ngừng lại đi, rõ ràng là con bà ra tay trước. Cô ấy có đánh con của bà thì nhiều lắm cũng là tự vệ mà thôi. Có mọi người ở đây làm nhân chứng, cho dù bà có báo công an thì cũng không thắng nổi!”

“Vậy con của tôi thì sao!” Dư Dĩnh tức giận chỉ Lâm Gia Đống “Không phải là do cô ta ra tay trước sao?”

Mẹ Lý nghe thế thì không vui, mắng bà ta: “Con trai bà quấy rầy con dâu tôi, còn định hắt nước dơ lên người nó. Có đánh nó mười cái thì cũng không quá đáng! Bà còn muốn đi kiện chúng tôi thì đi đi. Bà mà đi báo thì chúng tôi kiện bà tội lưu manh dễ như chơi.”

“Bà! Các người!” Dư Dĩnh cực kì tức giận.

“Bà cái gì mà bà!” Dương Phương Mai không nhịn được nữa nói, “Muốn kiện thì đi kiện. Không kiện thì mau cút đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người. Sau này không cho các người lại gần nhà chúng tôi. Đặc biệt là hai người. Không trả tiền mà đến học, cô Hoàng đã không nói gì, tận tâm tận lực dạy các người. Ngược lại thì mấy người được lắm, còn muốn đánh người nữa! Đúng là nhà họ Lâm nhiều con, chim gì cũng có cả!”

Nửa câu sau đang nói tới Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân. Lâm Gia Hân cúi thấp đầu, Lâm Gia Lạc như con sói con, hung tàn trừng mắt nhìn Dương Phương Mai.

“Trừng cái gì mà trừng? Muốn đánh ta một cái nữa sao? Nhào vô, có bản lĩnh thì nhào vô này!” Dương Phương Mai đi tới trước mặt Lâm Gia Lạc mắng. Cánh tay không bị thương của Lâm Gia Lạc siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ đứng đấy chứ không dám ra tay.

Dương Phương Mai đuổi người, “Cút cút cút. Cút nhanh cho tôi, đừng làm dơ sàn nhà tôi.”

Dư Dĩnh và Lâm Gia Đống biết hôm nay sẽ không được lợi gì, chỉ có thể tức tối dìu nhau về.

“Toàn là người gì đâu không.” Dương Phương Mai gắt lên một câu về phía bọn họ vừa rời đi, quay lại nhìn bọn Lý Thâm, Thẩm Y Y và Hoàng Mai. Ánh mắt dừng lại ở chỗ Lý Thâm và Thẩm Y Y vài giây, ngừng một chút.

“Cảm ơn bác nhé bác gái Dương.” Thẩm Y Y cười nói, “Đã lên tiếng cho chúng con.”

“Ha ha.” Dương Phương Mai cười khan hai tiếng, “Nên, nên làm mà.”

Sau khi bà ấy nói xong, yên tĩnh hai giây, không ai nói lời nào. Ánh mắt mọi người nhìn vợ chồng Lý Thâm và Thẩm Y Y đều mang theo sợ hãi và kính phục.

Thẩm Y Y: “…” Vừa nãy ra tay tàn nhẫn quá nên mọi người đều bị dọa sợ rồi sao?

Thẩm Y Y bảo Lý Thâm đi về, Hoàng Mai đi theo sau bọn họ.

Đợi bọn họ rời đi rồi những người ở đó mới dám cất tiếng, hỏi những người vừa nãy ở đây, “Ban nãy tôi thấy Lâm Gia Lạc không nhấc tay lên nổi, nhìn vết thương đó mà tôi nổi cả da gà. Thật sự là Thẩm Y Y đánh sao?”

“Ngươi nói thử xem?” Người ở đó nói, “Chúng tôi đều sợ đến ngây người. Cô ấy ra tay vừa ác vừa nhanh, không giống với vẻ ngoài của cô ấy tí nào.”

Có người rùng mình, nhìn về phía mẹ Lý: “Bác Lý à, con dâu của bác ác đến thế, bác không sợ à?”

“Tôi sợ cái gì? Con dâu tôi cũng không như vậy với tôi.” Mẹ Lý cạn lời mắng. Sau đó lại vô cùng đắc ý: “Vả lại tôi cũng đã từng thấy nó ác hơn cả vậy cơ! Mọi người đã thấy Lang Nha nhà tôi chưa?”

Lang Nha?

Mọi người nhất thời không nghĩ ra được Lang Nha là ai? Không lẽ lại là đứa cháu nào đó của bác Lý.

Mẹ Lý tặc lưỡi rồi lớn tiếng nói: “Lang Nha là con ch.ó chúng tôi nuôi ở sau vườn. Bây giờ nó già rồi, không ra ngoài vận động nữa. Nhưng trước đây nó rất dữ, con dâu tôi chỉ đâu nó cắn đó. Các người không biết đâu, trước đây có người đối nghịch với con dâu tôi, con dâu tôi liền trực tiếp thả Lang Nha ra, cắn tới quần áo cô ta rách tả tơi.”

Mọi người??? Lại rùng mình một cơn!

May mà trước đây bọn họ không chọc đến cô ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.