Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 414



Thẩm Y Y khó xử nói: "Cha, gần đây con và anh Thâm khá bận, bọn con thật sự không có thời gian rảnh đưa Nhị Bảo về..."

Lý Thâm hiện đang bận rộn với cả công xưởng phế liệu và đội xe, bởi vì việc kinh doanh của công xưởng phế liệu rất tốt, Lý Thâm muốn mở rộng kinh doanh, muốn thu hoàn chỉnh chuỗi dây chuyền về phế liệu vào trong túi, mà khối lượng kinh doanh của đội xe cũng đang tăng lên.

Còn bản thân Thẩm Y Y, mặc dù cửa hàng quần áo và nhà máy thực phẩm số 1 không cần cô đứng quản lý, nhưng lớp dạy kèm vẫn còn quá mới, mỗi ngày đều có chuyện cần cô làm.

Cho nên cô và Lý Thâm thật sự không có thời gian rảnh rỗi lâu như vậy để trở về.

"Mẹ, con có thể tự mình trở về!" Nhị Bảo lập tức nói.

"Một mình con đi không thể được", Thẩm Y Y từ chối mà không cần suy nghĩ, mặc dù Nhị Bảo đã tốt nghiệp trung học phổ thông, nhưng tuổi thật của cậu bé chỉ mới mười bốn tuổi, mặc dù vũ lực cao, nhưng tính tình của cậu bé còn đơn thuần và liều lĩnh, lỡ đâu gặp phải kẻ mưu mô gian dối, cậu bé có khi bị lừa đến quần cũng không có mà mặc.

Nhị Bảo còn muốn cãi nữa, không phải là tự mình đi tàu hoả về quê sao? Đó không phải là một điều rất đơn giản sao? Trong mắt cậu bé, cái gì cậu cũng có thể làm được.

"Cha sẽ trở về với Nhị Bảo," Cha Lý nói, đó cũng là kế hoạch của ông.

"Không được," không đợi Thẩm Y Y lên tiếng, mẹ Lý đã ngắt lời ông, "Hôm qua ông uống nhiều quá, vừa nãy đi lấy thuốc bác sĩ nói dạ dày ông bị yếu ông quên rồi à? Trên đường về quê còn phải đi khắp nơi thì thôi đi, lúc về đến quê ông lại vui vẻ uống thêm vài ly, ông không muốn sống nữa à? Không được, ông không thể về quê!"

Cha Lý bị mẹ Lý khiển trách trước mặt Thẩm Y Y, xấu hổ đến mức luống cuống, đang định nói gì đó, nhưng Tiểu Bảo không biết từ đay chạy ra nói, "Mẹ! Mẹ! Mẹ!"

"Con có thể đi về với anh hai!"

Khi Nhị Bảo nghe thấy lời này, ngay tức khắc như cùng chung kẻ thù với Tiểu Bảo, kéo Tiểu Bảo đến bên cạnh mình, "Đúng vậy, mẹ, mẹ lo lắng con đi một mình, vậy con đi về cùng với Tiểu Bảo, hai đứa bọn con đi cùng mẹ không cần lo lắng nữa đi?"

Thẩm Y Y: "..." Tức giận trừng mắt nhìn Nhị Bảo.

Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, thật ra mặc dù Tiểu Bảo vẫn còn trẻ, nhưng đầu óc của cậu bé linh hoạt hơn Nhị Bảo, hai người có thể coi như là bổ sung cho nhau, nếu như cùng nhau về quê cũng không phải là không được.

Cuối cùng Thẩm Y Y cũng đồng ý.

Cha Lý thấy Thẩm Y Y đồng ý, vui mừng khôn xiết, liền gọi điện thoại cho họ hàng, nhờ họ hàng giúp ông sắp xếp việc cúng tổ tiên.

Thẩm Y Y chuẩn bị đồ đạc về quê cho Nhị Bảo và Tiểu Bảo, bọn họ dự định trở về khoảng nửa tháng, ngoài việc thờ cúng tổ tiên, bọn họ còn muốn đi chơi vui vẻ với bạn bè.

Thẩm Vũ Hiên không biết nghe tin bọn họ chuẩn bị về quê từ ai, cũng chạy tới bảo muốn đi với bọn họ.

"Em muốn trở về gặp San San đúng không?" Thẩm Y Y nhìn anh ấy.

Mấy ngày trước Lương San San được nghỉ hè, cô ấy không định về quê, hỏi Thẩm Y Y cần thêm người làm trong cửa hàng quần áo không, muốn đến cửa hàng quần áo làm thêm hai tháng để kiếm tiền tiêu vặt, nhưng cuối cùng vợ chồng Lương Quân lại gọi cô ấy về.

Thẩm Y Y nghĩ rằng Lương Quân và Vu Hồng có lẽ sợ Lương San San ở lại Bắc Kinh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc Thẩm Vũ Xuyên hơn, không cẩn thận thì có ngày lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Trên thực tế, Lương Quân và Vu Hồng gọi Lương San San về cũng vì một phần lý do này.

Nhưng phần khác là vì Lương Quân và Vu Hồng biết rằng năm tới ngay sau khi Lương San San tốt nghiệp có khả năng sẽ ở lại Bắc Kinh, rồi sau đó kết hôn với Thẩm Vũ Hiên và định cư ở Bắc Kinh.

Sau này không có nhiều cơ hội để quay trở lại, cho nên mới gọi Lương San San về.

Thẩm Vũ Hiên không hề xấu hổ một chút nào, hùng hồn nói: "Chị, chị không biết lòng tốt của người ta chút nào! Em rõ ràng là bởi vì thấy chị lo lắng Nhị Bảo và Tiểu Bảo hai đứa nhỏ này về quê, cho nên mới đến đây giải quyết vấn đề khó khăn này cho chị!"

Thẩm Y Y khịt mũi, không chọc anh ấy nữa.

Ba ngày sau, Nhị Bảo và Tiểu Bảo theo cậu lên tàu hoả trở về quê.

Bọn họ ngồi toa giường mềm, an toàn hơn toa giường cứng rất nhiều, cả ba cậu cháu không cần phải lo lắng về việc chuyện trộm cắp, ăn rồi ngủ ngủ rồi chơi, cười cười đùa đùa cười hi hi ha ha, rất nhanh liền đến nhà ga.

Ngay từ khi bọn họ quyết định về quê, Lý Thâm đã liên lạc với Lương Quân và nhờ ông ấy đến ga xe lửa để đón người.

Ba cậu cháu mang đồ đi tìm Lương Quân, Lương Quân đứng ở chỗ rất dễ thấy, bọn họ vừa ra khỏi trạm liền nhìn thấy ông ấy, bên cạnh còn có Lương San San.

Ánh mắt Thẩm Vũ Hiên vừa thấy Lương San San, ánh mắt liền sáng lên.

Tiểu Bảo đụng đụng cậu mình, nhắc nhở: "Cậu nhỏ, chú tém tém lại một chút, bố của mợ nhỏ vẫn còn đang ở đây!"

Thẩm Vũ Hiên lập tức đứng thẳng người, nhìn bóng lưng của bọn họ hô: "Chú! "

Lương Quân và Lương San San quay người, đi về phía bọn họ, khi đến gần hơn, Lương Quân liếc nhìn đôi tình nhân nhỏ bên cạnh anh mắt như muốn dán vào người đối phương, tức giận nói: "Được rồi, đừng làm như đôi uyên ương bị chia cắt khổ sở như vậy, mới cách nhau có mấy ngày chứ hả?"

Lương San San đỏ mặt, tức giận nói: "Bố! "

Lương Quân phớt lờ bọn họ, lấy đồ giúp Nhị Bảo và Tiểu Bảo, nụ cười của ông ấy với Nhị Bảo và Tiểu Bảo còn hiền lành hơn nhiều so với Thẩm Vũ Hiên, "Mệt đúng không? Để bác Lương lấy đồ giúp các cháu."

Cha Lý mẹ Lý và Thẩm Y Y đã chuẩn bị rất nhiều đồ để Nhị Bảo và Tiểu Bảo mang về, trọng lượng của túi lớn túi bé cũng không nhẹ.

Nhị Bảo xách hành lý lên một cách dễ dàng, không để ý nói: "Không cần, bác Lương, đối với bọn cháu mà nói chuyện nhỏ này chẳng tính là gì cả!"

Tiểu Bảo đang chuẩn bị giao hành lý trong tay ra: "..." Anh hai, mặc dù anh là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng em thì không!

Lương Quân cười lớn, giúp bọn họ xếp đồ lên xe, sau đó ôm vai Nhị Bảo, "Bác nghe nói cháu đậu đại học rồi?"

Nhị Bảo rất tự hào về trường đại học mà mình đã trúng tuyển, "Cháu đỗ trường Đại học Quốc phòng."

Lương Quân nghe vậy liền thấy ngạc nhiên, ông ấy biết Nhị Bảo đỗ đại học, nhưng ông ấy cũng không biết Nhị Bảo được nhận vào trường nào, "Cháu muốn làm quân nhân?"

"Đúng vậy!" Nói về ước mơ của mình, đôi mắt của Nhị Bảo như tỏa sáng.

Lương Quân vỗ vỗ đùi, hỏi cậu bé chọn quân chủng nào, sau đó nói trước kia ông ấy cũng từng là quân nhân, Nhị Bảo ngạc nhiên, hai người tán gẫu như không có ai.

Tiểu Bảo: "..."

Thẩm Vũ Hiên, Lương San San: "..."

Cuối cùng, Thẩm Vũ Hiên nhận nhiệm vụ lái xe.

Sau khi nhận được tin bọn họ sẽ trở về quê thờ cúng tổ tiên, mọi người trong nhà họ Lý và dân làng đã đợi ở cổng làng từ sớm, háo hức mong đợi nhìn về phía chỗ đường giao cách.

"Ai? Tại sao giờ này rồi còn chưa đến? Không phải nói hôm nay đến rồi à?" Có người hỏi.

"Không biết, Đại Bân, Lý Thâm và vợ nó nói khi nào Nhị Bảo sẽ đến?"

Lý Đại Bân gãi gãi đầu, "Nghe nói tám giờ sáng nay tàu mới đến ga."

"Từ ga xe lửa về đến đây cũng mất khoảng ba tiếng... Bây giờ mới mười giờ, làm sao đi nhanh như vậy được... Không đúng, đã gọi người ra chở bọn nhỏ chưa?"

"Không cần người ra chở," Thôn trưởng già chưa từng lên tiếng nói, bởi vì chuyện thờ cúng tổ tiên có liên quan mật thiết đến người trong họ, cha Lý đã rất nhiều thứ giao cho trưởng thôn già, cho nên ông ấy cũng biết hành trình của Nhị Bảo, "Có người đến đón bọn họ."

Mọi người đều gật đầu tỏ ý hiểu rõ, lúc trước Lý Thâm và Thẩm Y Y bọn họ về quê có xe đi đón, có xe chở đám Nhị Bảo trở về cũng không có gì lạ, "Có người đến vậy chắc sắp đến rồi."

"Xe!" Không biết là ai đột nhiên hét lên: "Có một chiếc xe đang đến! có phải là đám Nhị Bảo hay không?"

Mọi người đều nhìn theo hướng người kia chỉ, mặc dù không thể nhìn thấy những người trong xe, nhưng mọi người cũng đám được đại khái là đám Nhị Bảo trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.