Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 423



Vụ việc này đã gây ra sóng gió to lớn ở cả khu phố, được mọi người bàn tán một cách say sưa, thậm chí ngay cả con phố bên cạnh cũng bàn tán chuyện này.

Gia đình Thẩm Y Y từ bên đó chuyển tới, hàng xóm của cô cũng biết chuyện này, mọi người lần lượt chạy nói tám chuyện với cô, lúc đó cô mới biết chuyện này.

Không tìm tòi nghiên cứu quá nhiều về tin đồn này, cô cảm thấy hận thù của mình với Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu đã chấm dứt, chỉ cần bọn họ không còn tìm cô gây chuyện nữa, bọn họ sau này ai đi đường đấy, không ai phạm đến ai.

Cô còn bận rộn chuyện ở lớp dạy kèm, không có thời gian quay về, rất nhanh để vấn đề này ra sau đầu.

Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu đến nhà họ Lâm gây chuyện, tất nhiên sẽ không quan tâm đến Lâm Gia Đống, trước khi đến, bọn họ đã lên kế hoạch hoặc là quậy nhà họ Lâm long trời nở đất, hoặc là phải lấy được một khoản bồi thường khổng lồ.

Bây giờ kết quả đã có, mặc dù có chút khác biệt so với ý tưởng ban đầu của bọn họ, nhưng nhà họ Lâm đã rách nát như vậy không thể lấy nhiều tiền, thay vì cứ thế mà quay trở về, còn không bằng ở lại giày vò lẫn nhau, ít nhất còn có người nuôi.

Mấy ngày qua, Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu làm trời làm đất ở nhà họ Lâm, vô cùng vui sướng.

Nhưng Giang Uyển Nhu có thể ở lại, Giang Ái Linh chắc chắn phải trở về.

Trước khi trở về, cô ta chạy đến gặp cha Lý mẹ lý.

Cô ta đã ở đây vài ngày, cô ta và Giang Uyển Nhu cũng hiểu đại khái tình hình của cha mẹ Lý và Thẩm Y Y ở trên Bắc Kinh này.

Mặc dù đã đoán trước được cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không tệ, nhưng không nghĩ tới lại tốt hơn những gì hai người nghĩ, trong lòng hai chị em cảm xúc lẫn lộn.

Cho nên Giang Uyển Nhu rất khó hiểu trước quyết định đến gặp cha Lý và mẹ Lý của Giang Ái Linh, "Chị, mặc dù bây giờ bọn họ giàu có rồi, nhưng bọn họ không muốn gặp chị, chị đi tìm bọn họ, không những không nhận được lợi ích gì, mà nếu gặp được Thẩm Y Y, có khi còn bị chó của cô ta cắn... Chị cần gì phải hạ mình như thế?"

"Em biết cái gì?" Giang Ái Linh bĩu môi nói: "Hai ông bà đó không muốn gặp chị, nhưng còn Lý Tam Hoành và Thiết Trụ, bọn họ dù gì cũng là con trai và cháu trai của bọn họ đúng không? Mối quan hệ huyết thống này làm sao có thể từ bỏ được!"

Giang Uyển Nhu không nói nên lời, mặc dù cô ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như Giang Ái Linh nói, nhưng cô ta biết chị gái mình là người sống chỉ coi trọng lợi ích, nếu như không đụng phải tường nam sẽ không quay đầu.

Dứt khoát không thèm quan tâm tới cô ta nữa, chỉ đơn giản từ chối lời mời đi cùng của cô ta.

Giang Ái Linh tự mình đi, cô ta biết nhà Thẩm Y Y đã chuyển đi nơi khác, nhưng cô ta vẫn sợ gặp phải Thẩm Y Y, Thẩm Y Y thật sự thả chó cắn cô ta, cô ta cứ cầu nguyện trong lòng hôm nay Thẩm Y Y sẽ không trở về.

Quả nhiên, ông trời vẫn ưu ái cô ta, Thẩm Y Y thật sự không có ở đó.

Giang Ái Linh thầm vui vẻ trong lòng, cô ta không hề để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Lý, "Cha, mẹ, con đến Bắc Kinh mấy ngày rồi, bởi vì bận rộn quá nên không thể gặp cha mẹ được, ngày mai con phải trở về, cho nên con nghĩ trước khi trở về phải đến gặp cha mẹ."

Giang Ái Linh là người như thế nào trong lòng mẹ Lý hiểu rõ ràng, bà hận không thể đuổi Giang Ái Linh ra ngoài luôn, nhưng hàng xóm đều ở đây, bà không thể để mọi người xem trò cười được, để những người hàng xóm không hiểu rõ chuyện lại nói bà là mẹ chồng độc á.

Dù sao bà vẫn phải sống ở đây, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì Giang Ái Linh đều có thể vỗ m.ô.n.g rời đi.

Bà nở một nụ cười như không cười: "Bận rộn như vậy sao, cũng đã ở đây mấy ngày rồi, mà tôi ở gần cô như vậy, đến vài ngày mà đợi đến khi chuẩn bị về mới qua đây xem tôi với ông nhà tôi à?"

Mẹ Lý vừa nói câu này xong, những người hóng chuyện ban đầu còn tưởng người con dâu Giang Ái Linh chủ động đến gặp mẹ chồng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng của mẹ Lý thì cảm thấy không đúng.

Đúng rồi, nếu con dâu thật sự hiếu thảo, đã ở đây nhiều ngày như vậy, cho dù bận rộn nhưng cũng gần nhà nhau, qua xem một chút cũng là chuyện dễ làm đi?

Giang Ái Linh cứng đờ, oán hận nghĩ, trái tim của mẹ chồng cô ta đã dời đến khuỷu tay rồi, nếu như không phải bọn họ không muốn gặp cô ta, cô ta hà cớ gì phải đến tận bây giờ mới đến?

Nhưng cô ta cũng không phải là người ăn chay, thừa cơ nói: "Còn không phải mấy hôm trước con bận việc sao? Không thì con ở lại đây thêm vài ngày với mẹ và cha?"

"Thôi khỏi," mẹ Lý không cho cô ta cơ hội, "Lòng hiếu thảo này của con mẹ xin nhận, con với em gái đi ra ngoài lâu như vậy, không biết chồng con với mấy đứa nhỏ ở nhà thế nào rồi, mẹ không dám làm chậm trễ thời gian của con, còn vẫn nên trở về sớm một chút."

Đây là trách cô ta ra ngoài chơi không quan tâm đến chồng con sao?

Giang Ái Linh nghiến răng, không đau không vui nói một tiếng đồng ý.

Hàng xóm thấy Giang Ái Linh đến, cũng không tiện quấy rầy nhà người ta sum họp, cũng đến giờ cơm nên đều về nhà nấu cơm.

Mẹ Lý nấu ăn, Giang Ái Linh cũng đi theo giúp đỡ.

Ở nhà tích trữ rất nhiều thịt, Giang Ái Linh thấy vậy hai mắt sáng ngời.

Điều kiện trong nhà đã tốt hơn rất nhiều, nếu có ai đến nhà, mẹ Lý sẵn sàng chiêu đãi thịt và rượu ngon, nhưng Giang Ái Linh... Mọi suy nghĩ của cô ta giống như đều viết hết lên trên mặt.

Mẹ Lý không làm theo ý muốn của cô ta, không đụng đến một chút thịt nào.

Giang Ái Linh sốt ruột, "Mẹ, mẹ không làm thịt hả?"

"Không làm," Mẹ Lý chặn miệng cô ta lại, "Mùi thịt nồng quá, mấy hôm nay tôi ăn không vô, lúc nào cũng chỉ muốn nôn, ngửi thấy một chút mùi tanh liền không chịu được, cho nên trong khoảng thời gian này cứ nấu ăn lại phải bớt ít dầu muối đi!"

Giang Ái Linh: "..." Cô ta chịu đựng.

Vốn dĩ cô ta tới đây cũng không phải vì chỉ để ăn một bữa cơm, mà còn cố ý vô tình mà nhắc tới tình cảnh trong nhà, gặp phải khó khăn gì blabla.

Mẹ Lý không nói với cô ta một câu nào, cuối cùng Giang Ái Linh ăn một bữa cơm ít muối ít dầu, tay không ra về, bước đi một cách oán hận.

Lớp dạy kèm của Thẩm Y Y và Hoàng Mai rất nhanh liền bắt đầu nhập học.

Mặc dù Thẩm Y Y chỉ là người cộng tác, nhưng cô chịu trách nhiệm quản lý loại câu hỏi, nghiên cứu và định hướng chung của lớp dạy kèm, không chịu trách nhiệm việc giảng dạy, hơn nữa cộng thêm những câu hỏi mà lúc trước cô dạy kèm cho Đại Bảo và Nhị Bảo đều có thể áp dụng, cho nên gánh nặng của cô không lớn lắm.

Cô có thể cân bằng tốt giữa ba công việc ở Bách Nhất Khiêu, nhà máy thực phẩm số 1 và lớp dạy kèm này.

Tháng tám sắp kết thúc, Nhị Bảo một sinh viên mới vào đại học là người nhập học đầu tiên, mặc dù Đại học Quốc phòng cách nhà không xa lắm, nhưng cũng cách một đoạn, cộng thêm việc trường học nằm dưới sự quản lý của quân đội, cho nên Nhị Bảo phải sống ở trường!

Thẩm Y Y giúp Nhị Bảo thu dọn hành lý, liếc mắt nhìn thấy Nhị Bảo vui đến mức miệng cười sắp đến mang tai, nói lời trêu đùa: "Vui vẻ thế hả? Cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi?"

"Tất nhiên rồi," Nhị Bảo tự hào nói, ôm lấy bả vai cô như anh em chí cốt, "Mẹ, mặc dù sau này con sẽ sống ở trường, nhưng mẹ không phải lo lắng cho con, cũng không cần nhớ con, sau này con có thời gian rảnh liền về nhà thăm mẹ..."

"Đi!" Nhị Bảo bị một bàn tay từ phía sau kéo ra, "Không ai nhớ con đâu, con cứ sống ở trường đi, không có chuyện gì thì đừng trở về!"

Nhị Bảo trợn tròn mắt nhìn bố mình, theo số tuổi ngày càng tăng lên, chiều cao của cậu bé cũng cao lên, mặc dù vẫn thấp hơn bố một chút, nhưng chắc chắn bây giờ bố không thể dùng một đòn đánh ngã cậu như ngày trước được nữa, cho nên lá gan của cậu bé cũng càng ngày càng lớn, không chút khách khí nói: "Bố không nhớ con, nhưng mẹ con nhớ con, con nói đúng không mẹ?"

Cậu bé chắc chắn rằng mẹ sẽ đứng về phía cậu bé, nhưng không ngờ tới —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.