Một chiếc xe jeep khiêm tốn dừng trước nhà Thẩm Y Y, nhưng lại không gây ra nhiều sự chú ý.
Các nhà lãnh đạo không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bọn họ không thể gây ra quá nhiều chú ý, nhưng không thể đạp xe đạp đến, cho nên đã đi một chiếc xe ô tô không quá gây chú ý đến.
Nhưng cho dù đây có là một chiếc xe ô tô không quá nổi bật, nhưng bây giờ có có rất ít người có đủ khả năng lái xe ô tô, nếu như có người để ý tới, vậy thì rất phiền phức!
Chẳng mấy chốc, lãnh đạo đã hiểu lý do là gì - ông ấy nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu ở bên cạnh!
Lãnh đạo: "..." Đúng rồi, ông ấy nhớ rồi, bọn họ đã điều tra lai lịch gia đình của Lý Yến Thanh, ông nội cậu bé là tướng quân khai quốc, mẹ cậu bé là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, năng lực kinh doanh của bố cậu bé rất tốt...Trong nhà vốn dĩ không thiếu tiền.
Hàng xóm của nhà cậu bé có lẽ đã quá quen với chuyện xe đến xe đi tới nhà cậu bé, như vậy ai thèm quan tâm chiếc xe không bắt mắt này của ông ấy?
Lãnh đạo thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vô cùng thoải mái, vốn dĩ ông còn đang lo lắng bố mẹ đồng chí Lý Yến Thanh không cho cậu bé đi.
Dù gì đi nữa thì có rất nhiều người không cách nào hiểu được tầm quan trọng của các hạng mục bí mật đối với đất nước và sự cống hiến của các nhà nghiên cứu, thứ mà bọn họ quan tâm nhất chính nỗi đau khi phải xa rời người thân của mình trong một thời gian dài trong tương lai, cũng như môi trường và điều kiện nghiên cứu khoa học không xác định, từ đó phản đối chuyện người thân mình tham gia nghiên cứu các hạng mục.
Nhưng nhìn có vẻ nếu là đồng chí Lý Yên Thanh thì có kẽ không cần lo lắng đến chuyện này.
Lãnh đạo dám thề, xuất thân từ một gia đình như vậy, bố mẹ và người nhà của cậu bé chắc chắn là những người có tư tưởng rất tiến bộ, chỉ sợ có khi còn ủng hộ hai tay hai chân cho Lý Yến Thanh cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu.
Chỉ là ông ấy không nghĩ tới chuyện này lại khiến Lý Thâm và Thẩm Y Y trở tay không kịp, đặc biệt là Thẩm Y Y, cô kinh ngạc nhiên đến nỗi quên khống chế biểu tình, sững sờ "Hả?" một tiếng.
Vẻ mặt của cô không lộ vẻ vui sướng, cũng không lộ vẻ kinh sợ, càng không có ý tứ đồng ý, cảm xúc của cô như thể đây là chuyện trong dự đoán lại như ngoài dự đoán.
Lãnh đạo đột nhiên sợ hãi, không phải chứ? Mẹ của Lý Yến Thanh sẽ không phản đối đó chứ?
Vậy thì hỏng chuyện rồi!
"Bố, mẹ," Ông ấy nghe thấy giọng nói kiên nhẫn lập lại một lần nữa của Lý Yến Thanh, giọng điệu thậm chí có chút áy náy và lo lắng, "Có lẽ con phải rời đi một đoạn thời gian."
Này, không phải nói như thế này!
Chuyện hạng mục không thể nói quá rõ ràng, nhưng lãnh đạo cảm thấy với trình độ học vấn của Thẩm Y Y hẳn là có thể đoán được ẩn ý của Lý Yến Thanh.
Nhưng bây giờ ông ấy lại không chắc chắn, cô có thật sự đoán được bọn họ đến đây một chuyến để làm gì không?
Trên thực tế, tất nhiên Thẩm Y Y đoán được.
Từ lúc Đại Bảo thần thần bí bí dẫn vài vì lãnh đạo về, một vài vị lãnh đạo trong số đó còn là những người thường xuất hiện trên các trang báo truyền hình, cô liền đoán được.
Hoặc là nói từ khi biết tài năng của Đại Bảo, cô liền đoán được sẽ có ngày như, cô cũng đã thảo luận vấn đề này với Lý Thâm — nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Đây là một chuyện rất vinh quang, nhưng —
Tâm tình của Thẩm Y Y rất phức tạp, cô liếc nhìn Lý Thâm, anh nắm lấy bàn tay của cô, cau mày nhìn lãnh đạo.
Ở vị trí của lãnh đạo, có tình cảnh nào mà ông ấy chưa từng gặp qua, mặc dù bề ngoài gió yên sóng lặng, nhưng thực tế lại có chút thấp thỏm không yên.
Nhận ra điều này, chính lãnh đạo cũng cảm thấy buồn cười, ông thế mà cảm thấy lo lắng khi đối mặt vai đôi vợ chồng nhỏ hơn ông ấy mấy chục tuổi này —
Có lẽ là vì bọn họ quá bình tĩnh, không giống như những người khác sẽ khép na khép nép vì thân phận của ông ấy.
"Có thời hạn không?" Lý Thâm hỏi.
"Trong vòng năm năm." Lãnh đạo hòa nhã nói, lãnh đạo cũng nhận thấy được hai vợ chồng trước mặt này không phải sáng suốt, độ lượng như trong tưởng tượng của mình, bọn họ giống như những người làm cha làm mẹ bên ngoài, sẽ lo lắng cho tình hình khi ở bên ngoài của Lý Yến Thanh, do đó lãnh đạo sẽ cân nhắc cố gắng giảm bớt sự lo lắng của Lý Thâm, Thẩm Y Y: "Đồng chí Lý, đồng chí Thẩm, hai người yên tâm, mặc dù không thể bằng trong nhà, nhưng cuộc sống trong tương lai của đồng chí Lý Yến Thanh tổ chức sẽ sắp xếp ổn thỏa, nếu như hai người nhớ em ấy, cũng có thể gọi điện thoại cho cậu bé."
Đương nhiên, gọi điện thoại sẽ có hạn chế.
Lý Thâm nhìn vợ anh một cái, sau đó nhìn về phía Đại Bảo: "Con quyết định xong chưa?"
Đại Bảo áy náy nhìn mẹ, cậu bé có thể cảm nhận được dường như mẹ không muốn để cậu bé đi.
"Con không cần lo ngại mẹ.” Cuối cùng Thẩm Y Y đã mở miệng nói: “Mẹ nhất định là không muốn để cho con đi, đây là suy nghĩ thầm kín của người làm mẹ, nhưng mẹ có thể hiểu cách làm của con, cũng ủng hộ lựa chọn của con, cho nên con chỉ cần dựa theo trái tim con mà đi là được!"
Đại Bảo nhìn về phía cha, Lý Thâm cũng gật đầu một cái với cậu bé.
Thời khắc mấu chốt, lãnh đạo và Liêu Chí Viễn đều căng thẳng nhìn Đại Bảo.
Trong ánh mắt của mọi người, cuối cùng Đại Bảo gật đầu một cái, nói: "Con đã quyết định rồi."
Cậu bé phải đi, cái này không chỉ là bởi vì quốc gia cần cậu bé, cũng là bởi vì đây là giấc mộng của cậu bé!
Thẩm Y Y vừa không nỡ đồng thời rất vui mừng. Lý Thâm cũng vậy, đối với đứa con trai lớn từ nhỏ đã hiểu chuyện, chu toàn, anh luôn luôn dành thêm mấy phần thương yêu và coi trọng. Bây giờ nhìn thấy Đại Bảo đã trưởng thành còn ưu tú hơn suy nghĩ của anh, sau vui mừng đã nảy sinh mấy phần thưởng thức dành cho người trưởng thành.
Đại Bảo có được ủng hộ và cổ vũ của cha mẹ, hiếm khi ngại ngùng một lần, chân thành nói: "Con sẽ cố gắng hết sức. Tranh thủ trong vòng hai năm sẽ trở về!"
Lãnh đạo có được đáp án khẳng định của Đại Bảo thở phào một hơi đã nghẹn nãy giờ.
Liêu Chí Viễn càng kích động, bị nước miếng của mình làm sặc, ho khụ khụ đáng thương.
"Tiểu Viễn, cháu không sao chứ?" Thẩm Y Y quan tâm nói, Liêu Chí Viễn là bạn của Đại Bảo thì cô biết, trước kia cũng đã đến nhà chơi, không rõ vì sao cậu ấy kích động như vậy, ra hiệu Đại Bảo rót một ly nước cho cậu ấy.
Liêu Chí Viễn đã ho đến mức mặt đỏ bừng, yếu ớt xua tay.
Lãnh đạo hiểu vì sao đồng cảm nhìn cậu ấy, Lý Thâm, Thẩm Y Y không biết là hạng mục gì cho nên không biết vì sao Liêu Chí Viễn kích động vậy, nhưng những người trong cuộc như bọn họ thì biết. Hạng mục này từ năm năm trước là bắt đầu, đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển mang tính đột phá nào, chỉ hai năm nữa kết thúc... Rõ là si tâm vọng tưởng!!!
Có điều lãnh đạo không có nói thẳng ra, bọn họ lựa chọn Lý Yến Thanh, cũng không phải là thật sự cảm thấy cậu bé nhất định có thể hoàn thành hạng mục này, chỉ là ôm một tia hi vọng biến ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống, nhỡ đâu chàng thiếu niên thiên tài này thật sự có thể đột phá kỳ tích thì sao?
Hiện tại đương nhiên không thể đả kích lòng tự tin của cậu bé.
Đại Bảo đã rời đi rồi.
Ngoại trừ Lý Thâm, Thẩm Y Y không có bất kỳ người nào biết, dẫn theo Lý Thâm và Thẩm Y Y tạm thời thu dọn hành lý của cậu bé và những quyển sách trước kia Thẩm Y Y ở trạm phế phẩm đã nhặt cho cậu bé. Đi một chuyến này, Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng không biết cậu bé sẽ ở phương trời xa nào.
Nhìn xe chậm rãi được lái rời đi trong tầm mắt, Thẩm Y Y có chút phiền muộn: "Dường như bọn nhỏ đều đã dần dần trưởng thành."
Đại Bảo là vậy, Nhị Bảo cũng thế...
Lý Thâm ôm vai của cô, giọng kiệt sức: "Em cảm khái thế này khiến anh cảm thấy hai ta đều già đi rồi.”
"Em không có già!" Thẩm Y Y lập tức ngồi thẳng lên, sờ mặt, khẽ nói: "Gương mặt này của em chưa tới mức già, ra ngoài người khác đều nói em là chị của Đại Bảo, Nhị Bảo đấy thay, không giống anh..."