Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 426



Mặt Lý Thâm sa sầm, uy h.i.ế.p nhìn cô: "Em nói anh già á?"

"Dù sao nói anh ba mươi mấy sẽ có người tin!" Thẩm Y Y cố ý nói: “Nói em hai mươi tuổi cũng là sẽ có người tin!"

Lý Thâm: "..." Cô vợ không biết xấu hổ.

Nhưng anh thừa nhận, vợ anh nói đúng, cơ thể đã được hệ thống cải tạo của vợ anh không hề có vẻ già, khuôn mặt vừa trắng vừa xinh đẹp vẫn tràn đầy nhựa sống và trắng bóc như trứng gà luộc, nói cô hai mươi tuổi thật sự không đủ. Ngược lại là anh, trước đó ở nông thôn làm việc kiếm công điểm, sau khi tới thủ đô lại vì làm ăn mà bôn ba khắp nơi, hiển nhiên không bù được sự gia tăng của tuổi tác, sự chênh lệch bề ngoài của anh với vợ anh càng thêm lớn.

Cảm giác sốt ruột đánh úp Lý Thâm, anh giả bộ điềm tĩnh hỏi: "Vợ, không gian của em còn mỹ phẩm dưỡng da chống lão hóa không?"

???

Thẩm Y Y phụt mấy tiếng rồi phì cười, chế nhạo nói: "Sợ em chê anh hả?"

Lý Thâm tay đặt tại ngang hông của nàng, ngữ khí nguy hiểm nhưng lại mang theo mấy không thể xem xét u oán: "Có hay không?"

"Có có có!" Thẩm Y Y quả thật bội phục người đàn ông này, cảm thấy anh vừa đáng yêu vừa buồn cười, lại lỡ bật cười, Lý Thâm ghé mắt nhìn cô, cô không kìm nén được nữa, cười ra nước mắt.

Thật ra Lý Thâm đã suy nghĩ rất nhiều.

Người đàn ông vốn không dễ trông có vẻ già, huống chi mấy năm này lúc Thẩm Y Y thoa mỹ phẩm dưỡng da có đôi khi sẽ thuận tay thoa luôn cho anh, những vật phẩm trong không gian hiển nhiên không cần hoài nghi, không nói phản lão hoàn đồng, nhưng vẫn là có chút hiệu quả. Thay đổi lớn nhất của anh thật ra là khí chất của anh, khí chất của anh trở nên càng thêm mạnh mẽ, trưởng thành và chững chạc, đứng bên cạnh Thẩm Y Y có chênh lệch tuổi tác nhưng không quá lố, tạo một cảm giác hài hòa cường thế và nhu hòa.

Lý do Đại Bảo rời đi, Lý Thâm, Thẩm Y Y và trường học đã thống nhất, đó là do nhà nước cử ra nước ngoài học!

Về phần làm sao che giấu vết tích, chính là chuyện của trường học.

Người bên cạnh Thẩm Y Y đều tin rồi, lúc này xuất ngoại là chuyện hiếm, chớ nói chi là được nhà nước cử đi, các hàng xóm đều hâm mộ cực kỳ, luôn miệng khen Đại Bảo ưu tú có tiền đồ. Vì thế, còn kéo theo một đợt làm ăn cho trung tâm dạy học.

Cha Lý, mẹ Lý cùng khen mình được thơm lây. Hết sức tự hào về đứa cháu trai ưu tú này, Nhị Bảo, Tiểu Bảo còn có Tiểu Bối cũng thế, chỉ là dẫu sao cũng là người trong nhà, dễ nhận thấy điều kỳ lạ hơn ngoài ngoài. Chuyện lớn như ra nước ngoài học, trước đó lại không hề có động tĩnh dấu hiệu gì, cũng không một lời từ biệt, làm sao có thể không kỳ lạ được?

Nhưng với sự tín nhiệm dành cho Lý Thâm, Thẩm Y Y, cộng thêm dưới sự sắp xếp của Lý Thâm, Thẩm Y Y, đặc biệt để Đại Bảo gọi điện thoại trở về một lần. Các ông bà nội, em trai, em gái mới hoàn toàn tin tưởng cháu trai /anh trai đã đi du học. Chỉ có cha Thẩm, mẹ Thẩm không dễ qua mặt!

Thẩm Y Y bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng lời Đại Bảo nói tiết lộ cho bọn họ một chút, cũng không ám chỉ về cái gì, nhưng đương nhiên hai cụ trong nhà cũng đoán được rồi, vừa tự hào vừa đau lòng, nhỏ giọng hỏi con gái, con rể: "Thế này cần đi bao lâu?"

"Năm năm." Lý Thâm tiếp lời.

Năm năm!

"Năm năm? Lâu như vậy?" Cha Thẩm, mẹ Thẩm hít một hơi.

"Còn không phải?" Thẩm Y Y thở dài, mặc dù Đại Bảo nói cậu bé sẽ... Mau chóng trở về, nhưng chuyện này ai có thể nói chính xác được?

Không nói chính xác được!

Mẹ Thẩm càng đau lòng, nếu như là làm gì khác còn tốt, coi như không được gặp mặt thì bọn họ nhờ người đưa chút gì cũng được, nhưng cái này hiển nhiên không được...

Thẩm Y Y thấy dáng vẻ cha mẹ cô lo lắng âu sầu, đang muốn nói chút gì an ủi họ thì ngoài cửa truyền đến giọng của chàng trai đưa thư: "Ngô Tiểu Mạn, có kiện hàng!"

"Ra liền.” Đông sương phòng phát ra giọng nói của Ngô Tiểu Mạn.

Thẩm Y Y tự giác ngừng đề tài này.

Lý Thâm hỏi sang tình hình của cha vợ: Bố, nghe nói xưởng máy móc bảo bố trở về làm việc?"

"Đúng vậy." Cha Thẩm bởi vì chuyện cháu trai lớn mà hơi im lìm, sau khi nhắc đến chuyện này thì mới có chút tinh thần, cười nói: “Nói là mời bố trở về làm kỹ sư.”

Việc này Thẩm Y Y có nghe nói, cha cô không có khôi phục nguyên chức, nhưng cha cô đã nghỉ việc vài chục năm rồi, lại còn sắp đến tuổi về hưu nhưng còn được mời về làm kỹ sư, có thể nói bên xưởng cực kỳ coi trọng năng lực của ông.

Nhưng Thẩm Y Y không mong muốn cha cô lại ra ngoài làm việc, uyển chuyển nói: "Bố, ở nhà dạo chơi công viên, tản bộ quanh quẩn và chơi cờ với mấy người bạn già tốt sao? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, mấy kiến thức cha còn nhớ rõ không?"

"Con chớ xem thường bố con, bố con từ khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì luôn đọc sách, kiến thức chuyên môn nhớ kỹ vững vàng, đi ngủ cũng nói mớ, con đừng lo lắng cho bố con.” Cha Thẩm còn chưa lên tiếng, mẹ Thẩm đã đáp lời rồi, bà nhìn ra ý nghĩ của con gái: “Con đừng ngăn cản bố con, mặc kệ ông ấy đi, làm việc g.i.ế.c thời gian cũng tốt, nếu không ông ấy ở nhà rảnh riết sợ."

"Đúng vậy.” Cha Thẩm phụ họa: "Quốc gia bồi dưỡng bố mà bỏ ra rất nhiều tiền, bây giờ chính là lúc quốc gia cần có kỹ thuật nhất, sao bố có thể khoanh tay đứng nhìn? Trước kia là bất đắc dĩ, hiện tại sức khỏe cường tráng, có thể trả chút nào hay chút nấy. Y Y, con không cần lo lắng cho bố, bố tự hiểu rõ.”

"Được rồi.” Thẩm Y Y biết không khuyên được cha cô, cha cô đi nước Tô du học là nhà nước điều đi, tiền tiêu vào đó chính là tiền của quốc gia, cha cô cảm thấy nợ quốc gia cũng không lạ.

Chỉ có thể nói: "Dù sao bố cứ tận sức mà làm, đừng cậy mạnh, suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Bố đã nhận tình cảm của tổ quốc, không sai, nhưng bố cũng nuôi mấy đứa con trai con gái là bọn con, hiện tại con con gái, con rể của bố còn có cháu trai đều đang cố gắng hết sức vì sự phát triển của quốc gia mà cống hiến, bố không cần phải gánh vác nặng nề vậy, bảo trọng sức khỏe, người trong nhà, đặc biệt là con gái của bố vẫn vô cùng vô cùng cần bố đấy!"

Mặc dù con gái đang lên lớp ông, nhưng cha Thẩm nghe thế thì cảm thấy toàn thân thoải mái, một người tao nhã, điềm đạm như ông hiếm khi thấy cười hiện tám chiế răng, liên tục gật đầu: "Ừm, bố biết rồi, bố cũng muốn ở bên con thật lâu, sẽ không cậy mạnh."

"Hóa ra là bố con hai người chỉ cần lẫn nhau thôi?" Mẹ Thẩm khẽ nói, nhìn Lý Thâm: “Họ không cần chúng ta."

"Không không không.” Thẩm Y Y vội vã dỗ mẹ của cô: “Con cũng cần mẹ mà. Mẹ, ôm một cái. "

Mẹ Thẩm bị phá công, quan sát Lý Thâm: “Con đó cái đứa nhỏ này, đã bao lớn rồi? Còn làm nũng với bố mẹ… Muốn nũng nịu thì trở về nũng với chồng con đi!”

Thẩm Y Y ôm chặt cánh tay của cha cô, nhìn Lý Thâm: “Con cũng làm nũng với chồng con mà, có phải không, anh Thâm? Nhưng con nũng nịu với chồng con cũng không trở ngại con nũng nịu với bố mẹ con mà? Con có lớn hơn nữa cũng là con của bố mẹ mà, có phải không bố.”

"Đúng đúng đúng.” Cha Thẩm cười rất thư thái.

Mẹ Thẩm tức giận trợn mắt, nói với Lý Thâm: “Cái kiểu vô lại này cũng biết là ai nuông chiều nữa!”

Lý Thâm mỉm cười, dung túng nói: "Mẹ, con cảm thấY Y Y thế này rất tốt."

Đương nhiên rất tốt!

Con gái lớn như thế còn có thể duy trì được tính trẻ con và sự thú vui của trẻ con, người làm cha mẹ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vui vẻ hơn ai khác. Về phần ai nuông chiều, ngoại trừ người làm cha mẹ bọn họ, đương nhiên là người làm chồng nuông chiều.

Hiện tại mẹ Thẩm thật sự là càng ngày càng hài lòng về Lý Thâm, mặc dù chưa bao giờ ghét Lý Thâm, nhưng dẫu sao bối cảnh hai nhà quá cách xa, không chỉ quá trình trưởng thành khác biệt, ngay cả đã ở bên nhau cũng là kết quả giống như trong phim. Hạt giống có thể kết tinh được quả tốt, xác suất đó gần như cực kỳ bé nhỏ, lại không nghĩ rằng không chỉ một quả tốt, mà lại còn là một quả tốt lớn!

Điều này làm sao không khiến người ta bất ngờ và vui sướng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.