Cha Ngô hiểu rất rõ vợ mình là ai, bà ta ăn nói kiểu này đã chắc ăn có hiềm nghi, ngồi xuống, quát: "Nói!"
Bình thường mẹ Ngô ghét cha Ngô không có bản lĩnh, thường thường leo lên đầu của ông ta tác uy tác phúc, tính tình cha Ngô tốt, bình thường sẽ không so đo với bà ta, nhưng nếu như cha Ngô thật sự so đo, mẹ Ngô vẫn rất sợ ông ta, chỉ có thể nói mưu tính khi đó của bà ta nói với cha Ngô.
Cha Ngô tức đến bật cười, bảo: “Hóa ra mọi chuyện đều là bà sai, kết quả bà còn trách người khác?"
"Cái gì mà là lỗi của tôi?" Mẹ Ngô lầu bầu, chỉ là có hơi không đủ tự tin, bảo: "Tôi nào biết được người nhà họ Thẩm vậy mà lại quyết tuyệt như thế? Vũ Hoành là con của bọn họ, nhưng bọn họ thậm chí ngay cả tiền đồ của nó còn không để ý... Vũ Hoành này cũng thế, đó là tiền đồ của nó, nhưng nói không quay về là không trở về!"
"Ai bảo bọn họ không may, đụng trúng một người thông gia và một mẹ vợ như bà?” Cha Ngô châm chọc lên tiếng.
"Ông nói gì vậy?" Mẹ Ngô vốn dĩ đang không vui, thấy cha Ngô cũng đối xử với bà ta như thế thì càng khó chịu.
"Được rồi, nếu như chuyện đã thế này thì để bọn nó đều trở về đi.” Cha Ngô nói, anh là một người hài lòng với hiện tại, đối với việc con gái, con rể đi thủ đô hay là trở về cũng không có chấp niệm gì, quát lớn: “Bà cũng đã nhìn thấy, nhà họ Thẩm không phải là thứ mà bà có thể nắm bóp được, cũng không phải là thứ mà tôi có thể nắm bóp, về sau bà ngồi yên chút cho tôi, nếu không vẫn là bà hối hận!"
Mẹ Ngô nào ngồi yên được? Bà ta vốn chính là một người có tính tranh cường háo thắng, dưới cái nhìn của bà ta thì tiền đồ của con gái, con rể đã bị một ý nghĩ sai lầm của bà ta phá hoại, trong lòng vừa hối hận vừa hận.
Sớm biết người nhà họ Thẩm tàn độc thế, bà ta có c.h.ế.t cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp thế này!
...
Mấy ngày trước lễ Quốc Khánh, nhà họ Lý đã nhận được tin vào quốc khánh Đại Hoa sẽ đến Bắc Kinh.
Cha Lý, mẹ Lý đang âu sầu, sau khi biết Đại Hoa có người yêu thì bọn họ đã gửi thư đi về hỏi rồi, kết quả biết được Đại Hoa thế mà tìm một người góa vợ đang chăm con!
Cái này là chuyện xấu!
Cũng khó trách Hà Chiêu Đệ sẽ phản đối kịch liệt như vậy, việc này dù là nhà ai, phụ huynh nhà ai đều khó mà chấp nhận đứa con gái trong sạch nhà mình muốn tìm một người đàn ông hai đời vợ đang chăm con.
Đương nhiên cha Lý, mẹ Lý cũng thế, vừa gấp gáp vừa nóng ruột viết cho Đại Hoa một lá thư, bảo cô bé đừng nên nóng vội, cứ nhìn thêm một thời gian đã. Không hiểu kiểu gì trong thư Đại Hoa rất kiên trì, còn nói muốn dẫn tới cho bọn họ xem thử rồi tính.
Cha Lý, mẹ Lý không còn biện pháp nào, cũng chỉ có thể đồng ý.
Mấy người Đại Hoa là ngày ba sẽ đến, đồng hành với cô bé là Tào Dũng và đứa con trai sáu tuổi của Tào Dũng là Tào Tiểu Quang và bác gái. Đang là ngày nghỉ nên trên xe lửa kín người hết chỗ.
Tào Dũng và bác gái Tào cầm theo bao lớn bao nhỏ, Đại Hoa thì ôm Tào Tiểu Quang, mấy người gian nan bước ra từ trong đám người, bọn họ đều chưa từng gặp tình cảnh này, sợ bị đám người chia tách nên mỗi người đều nắm quần áo của nhau.
Thật vất vả mới ra khỏi nhà ga, tóc tai của Đại Hoa và bác gái bác gái Tào đều rối tung, Tào Dũng và Tào Tiểu Quang trông cũng không khá hơn bao nhiêu.
"Thành phố Bắc Kinh này thật là lớn thật là phồn hoa." Bác gái Tào vừa quấn tóc vừa nói: "Đại Hoa, nhà ông bà nội của con ở đâu? Chúng ta làm sao qua đó được?”
Đại Hoa đang trên con đường xe tới xe đi, ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ, cũng cực kì mù mờ, bảo: "Con cũng không biết, con chỉ biết địa chỉ của bọn họ."
"Không sao, em đưa địa chỉ cho anh, anh đi hỏi mọi người xem đi qua đó như thế nào.” Tào Dũng nói.
Đại Hoa thở dài một hơi, giống như tìm được người đáng tin cậy mà đưa cẩn thận giấy ghi địa chỉ cho Tào Dũng, Tào Dũng đã cầm tờ giấy ghi địa chỉ đi hỏi.
"Đã quên căn dặn nó hỏi rõ ràng chút.” Bác gái Tào nói. Con người trời sinh dễ dàng sinh ra sự sợ hãi với những sự vật không biết: "Thế này nếu lạc đường thì biết làm sao?”
Đại Hoa cũng vậy, nhưng hiển nhiên cô ấy rất yên tâm về Tào Dũng: "Bác gái, bác yên tâm, anh Tào biết mà."
Bác gái Tào nghe vậy thì tươi cười, càng nhìn Đại Hoa càng cảm thấy hài lòng.
Cô gái này thật sự là không kén chọn, làm người chịu khó hiền lành, còn có một công việc chính thức, không chê thân phận đã cưới hai đời như Tào Dũng, đối đãi với Tào Tiểu Quang rất tốt... Cũng không biết đời trước cháu trai của bà ấy tu được phúc gì, vậy mà có thể tìm được một cô gái tốt như vậy!
Có điều là, xuất thân kém chút.
Hà Chiêu Đệ bởi vì lời Đại Hoa nói mà không dám làm loạn, nhưng lại “đớp cái cả một miếng to” đòi ba ngàn đồng lễ hỏi, mặc dù luôn miệng nói là muốn cho con gái một cái bảo hộ, nhưng thái độ đó rất giống muốn bán con gái.
Bác gái Tào nhớ tới thì nhíu chặt mày, cũng không biết đời trước Đại Hoa tạo nghiệp ác gì mà đụng phải một người mẹ như thế.
Có điều không sao hết, chờ Đại Hoa gả vào rồi, khẳng định là Tào Dũng, Tào Tiểu Quang sẽ đối xử rất tốt với Đại Hoa, bọn họ sau này sẽ là chỗ dựa của Đại Hoa!
Nghĩ như vậy, ánh mắt bác gái Tào nhìn vào Tào Tiểu Quang trong lòng Đại Hoa, ấm giọng nói: "Tiểu Quang, hiện tại người không nhiều lắm, con cũng xuống đi một lát đi, đừng để chị Đại Hoa mệt."
Tào Tiểu chỉ ngửi nói, lập tức giãy dụa đi xuống từ trên thân Đại Hoa, cậu bé đi xuống cũng không quên ôm đùi Đại Hoa, trốn ở đằng sau cô ấy tò mò nhìn thành phố lớn vừa phồn hoa vừa xa lạ.
Đại Hoa cười, xoa xoa tóc của cậu bé.
"Đi thôi, chúng ta đi qua ngồi xe buýt." Tào Dũng đã hỏi được đường trở về rồi.
Mấy người đi theo sau lưng anh ấy đến trạm xe buýt.
Vừa tới trạm xe buýt, đã nghe vài tiếng bíp bíp.
"Đại Hoa!"
Đại Hoa nghe được giọng nói quen thuộc thì kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Thẩm Y Y bước xuống từ trên một chiếc xe.
"Thím hai, tại sao thím cũng tới?" Đôi mắt Đại Hoa sáng lên, ngay cả cũng không quan tâm Tào Tiểu Quang, Tào Dũng gì nữa, chạy về phía Thẩm Y Y.
"Ông bà nội biết hôm nay cháu đến, dặn dò thím và chú hai của cháu tới đón.” Thẩm Y Y ôm cô ấy một cái, cười nói: "Cửa trạm quá đông người, thím sợ bỏ lỡ các cháu, nghĩ là các cháu sẽ ngồi xe buýt đến đây, nên đã đến bên này trông chừng."
"Thím hai, thím thật tốt!" Đại Hoa ngượng ngùng nói, thấy Lý Thâm cũng bước xuống từ trên xe, gọi lớn một tiếng: "Chú hai!"
"Đại Hoa." Lý Thâm gật đầu một cái.
"Đây là Tào Dũng à?" Thẩm Y Y nhìn về phía mấy người xách theo hành lý cùng tiến đến, ánh mắt dùng ở người đàn ông ở phía trước nhất.
Đại Hoa tìm một người đàn ông đã kết hôn đồng thời đã có con, Thẩm Y Y đã biết được từ chỗ cha Lý, mẹ Lý.
"À, à, đúng." Đại Hoa lộ vẻ hơi bối rối, quay đầu nhìn Tào Dũng, kéo anh ấy đến trước mặt Thẩm Y Y, vẻ mặt căng thẳng nhìn Thẩm Y Y.
Người khác không biết, nhưng Tào Dũng là người yêu ở bên Đại Hoa thì biết người thím hai này của Đại Hoa quan trọng cỡ nào với Đại Hoa, cũng biết Đại Hoa nói muốn dẫn anh ấy đến cho ông bà nội xem thử, nhưng thật ra là càng muốn dẫn anh ấy đến cho thím hai của cô ấy xem thử. Thái độ của người thím hai này cư xử với anh ấy, ở một mức độ rất lớn nào đó sẽ có tính quyết định vận mệnh của anh ấy.
Tào Dũng cũng không nhịn được hơi bứt rứt: "Thím… thím hai. "
Vừa dứt lời, anh ấy đã cảm thấy chú hai Đại Hoa lườm qua một cách không thân thiện lắm. anh ấy càng thêm thấp thỏm. Người... chú hai của Đại Hoa này có phải không hài lòng với anh ấy không?