Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 434



"Mẹ." Đại Bảo nở một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Con biết, về sau con nhất định sẽ ăn cơm thật đầy đủ!"

"Conmỗi lần đều nói như vậy, bắt tay vào làm việc là quên hết." Thẩm Y Y tức giận, nhìn về phía bên cạnh,: A Địch... A? Đây là?"

Phía trên phân phối cho Đại Bảo lái xe kiêm vệ sĩ thì Thẩm Y Y biết, tên là A Địch, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nhưng, cô gái này là chuyện gì thế?

"Trong nhà A Địch có việc, về sau không đi theo con nữa, cô ấy tên là Hứa Nặc, về sau cô ấy sẽ thay thế công việc của A Địch." Đại Bảo nói.

Nhận vị trí của A Địch, đó không phải là vệ sĩ sao?

Đừng nói Thẩm Y Y, Tiểu Bảo cũng kinh ngạc, nhìn cô gái yếu đuối. Làm vệ sĩ? Nói đùa sao?, Tiểu Bảo nói: “Chị gái xinh đẹp, chị biết đánh nhau hả?”

Vẻ mặt Hứa Nặc cũng không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu: "Phải!"

Tiểu Bảo vẫn chưa tin. Không phải cậu kỳ thị nữ giới, nếu là một người nữ có tuổi tác lớn chút, cường tráng chút làm vệ sĩ của anh cả cậu thì cậu sẽ cảm thấy không có gì, mấu chốt là này trông tương đương anh cả cậu, dáng vẻ cũng là thuộc những cô gái yếu đuối, thật sự là dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi năng lực của cô ấy. Đừng để khi nguy hiểm tiến đến không những không bảo vệ được anh cả của cậu, mà còn phải để anh cả của cậu bảo vệ nhé!

Trên nguyên tắc suy nghĩ cho anh cả và tâm lý mới mẻ, cậu vươn tay và tràn đầy phấn khởi nói: "Chị ơi, chúng ta đọ sức không?"

Hứa Nặc liếc nhìn tay của cậu, bảo: "Lực tay của cậu không qua tôi đâu!" Cô ấy trời sinh đã có sức lực lớn, mặc dù bề ngoài nhìn gầy yếu, trên thực tế chỉ là bởi vì khung xương cô ấy nhỏ.

Tâm lý hiếu kỳ của Tiểu Bảo mạnh hơn, kích động nói: "Thử một lần đi."

Dường như Hứa Nặc có chút khó xử, nhìn Đại Bảo một cái, đương nhiên Đại Bảo biết thực lực của Hứa Nặc, có lòng giáo huấn Tiểu Bảo nên đã gật đầu một cái với cô ấy.

"Đắc tội!"

Tiểu Bảo chỉ nghe Hứa Nặc nói như vậy, một giây sau cả người cậu đã bị nhấc lên không trung. Đối mặt với mặt đất, vẻ mặt Tiểu Bảo ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn về phía Hứa Nặc bên cạnh, phát hiện cô ấy nắm vạt áo sau m.ô.n.g và vị trí quần lót của mình để nhấc cả người cậu lên rồi!

Đã nhấc lên rồi đó!

Vẻ mặt còn nhẹ nhõm, dường như xách hai người như cậu cũng dư sức!

Cậu là một người cao lớn cao một mét tám đó!

Tiểu Bảo bị đả kích rồi, sau khi được Hứa Nặc buông xuống, cậu bé để lại một câu: "Chờ anh hai em trở về rồi em sẽ bảo anh ấy đánh với chị.” Sau đó chạy ra sau mẹ của cậu.

Thẩm Y Y hiếm khi thấy Tiểu Bảo kinh ngạc, nín cười, nói với Hứa Nặc: "Thật ngại quá, nó quá tinh nghịch rồi, gây thêm phiền toái cho cháu rồi!"

"Không sao." Hứa Nặc nói, cô ấy biết bề ngoài của cô quá có tính lừa gạt, người bên ngoài không tin cô ấy có năng lực bảo vệ chu toàn Lý... Tiến sĩ cũng là bình thường.

Thẩm Y Y nhìn Hứa Nặc thêm mấy lần, cô phát hiện hình như Hứa Nặc không dám đối mặt với cô? Còn phát hiện hình như trông Hứa Nặc khá quen? Chỉ là nhất thời nhớ không ra ở đâu từng gặp cô ấy.

Không vướng mắc mãi, quay đầu tiếp tục chủ đề vừa rồi cùng Đại Bảo, cô nói: "Một hồi mẹ chọn một đầu bếp qua đó cho con, chăm sóc con một ngày ba bữa, con phải ăn cơm đầy đủ cho mẹ!"

"Dạ.” Đại Bảo bất đắc dĩ đồng ý, sợ mẹ cậu tiếp tục đề tài này, vội vàng nói: "Nghe nói ông nội bị ngã, ông nội thế nào rồi?"

"Cả nhà cũng vừa trở về, đi thôi, đi vào trước." Thẩm Y Y nói, nhìn về phía Hứa Nặc: "Hứa Nặc, cháu vào đi."

"Không cần." Hứa Nặc vội nói: "Cháu ở đây chờ tiến sĩ Lý là được rồi. Tiến sĩ Lý, anh có gì cần thì gọi tôi!”

"Được, cô vào trong xe chờ đi.” Đại Bảo nói: “Có lẽ tôi sẽ không ra nhanh vậy đâu!”

"Được rồi!" Hứa Nặc đáp lời.

Lúc Thẩm Y Y vào nhà, quay đầu nhìn Hứa Nặc một lát, Hứa Nặc đang dõi mắt nhìn bọn họ, chú ý tới ánh mắt của Thẩm Y Y, vội vàng nhẹ gật đầu.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Y Y chợt nhớ tới đã gặp cô ấy ở đâu. Vào năm khai giảng năm ba của cô, có hôm trở về khu nhà nghỉ ngơi, ở cửa khu nhà đụng phải một cô bé quan sát trong nhà cô.

Chỉ là, ngay lúc đó cô bé đó ngại ngùng xấu hổ, hiện tại đã trở nên lạnh lùng khó gần vậy rồi? Hay là đây chỉ là dáng vẻ lúc cô ấy làm việc? Vừa mới không dám đối mặt với cô, là sợ cô sẽ nhận ra cô ấy?

“Mẹ, sao thế ạ?” Đại Bảo chú ý thấy ánh mắt và nụ cười của mẹ có gì đó kì lạ.

“Đại Bảo, con có thích cô gái nào chưa?” Thẩm Y Y đột nhiên hỏi một câu.

“Không có” Đại Bảo trả lời thẳng thắn, không hiểu vì sao bỗng dưng mẹ hỏi chuyện này, cau mày “Mẹ, mẹ hối con tìm người yêu sao?”

“Mẹ không hối, chỉ là hỏi thôi” Thẩm Y Y cười nói. Dừng một lúc lại nói “Nhưng ông bà con thì có vẻ sốt ruột đấy”

Tuy Đại Bảo mới 20 tuổi, giống như những sinh viên đại học khác thôi nhưng Đại Bảo tốt nghiệp sớm quá, cộng thêm quan niệm truyền thống của cha Lý và mẹ Lý về việc kết hôn sớm, sinh con sớm nên tất nhiên sẽ nghĩ đến hôn sự của Đại Bảo.

Chỉ là bọn họ không dám nhắc đến ở trước mặt cậu, chỉ ở bên cạnh Thẩm Y Y nhắc qua vài lần.

“Vậy phải để bọn họ thất vọng rồi” Đại Bảo nói “Con không thích cô gái nào cả, cũng không định kết hôn sớm thế”

Thẩm Y Y nhíu mày gật đầu, “Chuyện này quả thực không vội được. Con cũng không cần gấp gáp đâu, cứ từ từ, con thích hay không mới quan trọng.”

“Ừm!” Đại Bảo lên tiếng trả lời.

Hứa Nặc nhìn cả nhà bọn họ tiến vào, mím môi, để lộ dáng vẻ thẹn thùng và thấp thỏm như trong ấn tượng của Thẩm Y Y.

Không ngờ rằng chị gái gặp được trước đó thật sự là mẹ của Lý Yến Thanh, không chỉ xinh đẹp lại còn dịu dàng đến thế. Lý Yến Thanh lạnh lùng như vậy ấy thế mà trước mặt chị ấy lại dịu dàng hơn không ít.

Ừm, mẹ Lý Yến Thanh hẳn là không nhận ra cô đâu nhỉ? Nếu có thì sao đây? Chị ấy có nói với Lý Yến Thanh không?

Lý Yến Thanh không thích cô, nếu anh ấy biết cô thích anh ấy, còn trăm phương ngàn kế tính cách để bản thân có thể ở cạnh anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ báo cáo với cấp trên, điều động cô đi.

Hứa Nặc có chút lo lắng, nhất thời không biết nên làm thế nào!



Khoái Khoái và Lạc Lạc đã đến tuổi đi học rồi, Chu Phong Thu và Lý Đại Nha đưa bọn trẻ đi học, cũng chuyển về lại nhà của họ. Hiện nay Tứ Hợp Viện chỉ còn có cha Lý và mẹ Lý sinh sống.

Sợ cha Lý và mẹ Lý ở nhà nhàm chán nên Lý Thâm và Thẩm Y Y đã mở cho họ một tiệm tạp hóa nhỏ ở nhà. Ngày thường ngồi ở tiệm bán vài món quà vặt nhỏ thôi thì sẽ không quá mệt, có thể đáp ứng nhu cầu mỗi ngày đều có việc để làm của cha Lý và mẹ Lý, còn có thể thu hút một nhóm các ông các bà đến chơi cờ, chơi mạt chược.

Mẹ Lý ở trong nhà nghe thấy tiếng bọn họ về đến nhưng vì có trẻ em đến mua đồ nên không ra ngoài.

Cuối cùng khi thấy bọn họ vào thì vui mừng cười như hoa nở, quên cả buôn bán. Đợi đến khi đợt trẻ con đó đến mua đồ xong rồi thì mau chóng đuổi hết những người bạn đánh mạt chược về. “Đi đi đi, ngày mai rồi đến, chúng tôi phải về nhà nấu cơm rồi!”

Tình huống này rất thường thấy trong mấy năm gần đây. Hễ Lý Thâm và Thẩm Y Y hoặc ba anh em cùng Tiểu Bối về ăn cơm thì mẹ Lý đều đuổi người để đóng cửa tiệm. Các hàng xóm láng giềng đều đã quen cả rồi.

Con trai và con dâu nhà họ Lý này kinh doanh kiếm được nhiều tiền, cháu trai cháu gái đứa nào đứa nấy đều có triển vọng. Cơ bản là không cần phải trông cậy vào chút tiền kiếm được từ cửa tiệm nhỏ này.

Thông thường mọi người đều đến đây để đánh mạt chược, hai ông bà nhà họ Lý còn hào phóng cho bọn họ một hai chai nước ngọt hoặc cho kem, quạt và TV càng được tùy ý sử dụng.

Những người hàng xóm nhận được chút ân huệ từ nhà họ Lý đều vui vẻ thỏa mãn cho mong muốn được hưởng niềm vui gia đình của cha Lý và mẹ Lý, sảng khoái đứng dậy quay người rời đi.

Chỉ là vẫn không quên trêu đùa vài câu: “Con trai, con dâu và con cháu nhà hai người giỏi thật đấy, bận rộn đến thế mà thỉnh thoảng vẫn có thời gian quay về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.