Còn bên Thẩm Y Y cũng đã đến nhà ga, Lương Quân đến đón bọn họ.
Đội vận tải của Lương Quân hai năm trước vì chuyện làm ăn không tốt mà bị cắt giảm, Lương Quân là trạm trưởng mặc dù không đến mức mất việc, nhưng vì được điều chuyển đến một chức vị dân sự nhàn tản, ông ấy là người tâm cao khí ngạo, cảm thấy cấp trên đang thương hại mình, cho nên từ chối.
Sau khi nghỉ hưu, Lý Thâm mời ông ấy gia nhập công ty vận tải.
Lương Quân biết sự nghiệp của Lý Thâm có thể được như bây giờ, cũng không nhất thiết phải cần đến ông ấy, ông ấy không muốn tạo thêm gánh nặng cho Lý Thâm, hơn nữa ông ấy cũng đã đến tuổi trung niên, gia đình bạn bè của ông ấy đều ở quê nhà, không muốn xa rời quê hương mà chạy đi nơi khác, cuối cùng cũng từ chối.
Lý Thâm bàn bạc với Thẩm Y Y, bàn giao việc vận chuyển vải trong nhà máy dệt ở thị trấn cho Lương Quân, Lương Quân đồng ý.
Lương Quân không phải là người làm mình làm mẩy, khi Lý Thâm rời khỏi đội vận chuyển, ông ấy đã từng cảm thấy Lý Thâm đang tự hủy hoại tương lai của mình, cho rằng Thẩm Y Y là trở ngại cho tương lai của Lý Thâm.
Nhưng mấy năm qua ông ấy đã tận mắt chứng kiến tốc độ phát triển sự nghiệp của Lý Thâm dưới sự giúp đỡ của Thẩm Y Y, cũng không dám xem thường Thẩm Y Y nữa, dần dần tán thưởng Thẩm Y Y.
Bọn họ đi nhiều người, chia ra ngồi vài chiếc xe
Thẩm Y Y, cha Lý mẹ Lý cùng với Tiểu Bối ngồi xe của Lương Quân, càng gần đến về quê thì cha Lý và mẹ Lý càng hưng phấn, không chịu được nhàn rỗi mà lôi kéo Tiểu Bối kể về những chuyện trước đây khi bọn họ còn ở quê.
Tiểu Bối rời quê hương từ khi còn rất nhỏ, đã không còn nhớ một chút gì về quê nhà cho nên thích thú lắng nghe.
"...... Ngày trước ông bà sinh ra và lớn lên ở đây, bố và các anh trai của con cũng vậy, lúc đó gia đình chúng ta còn rất nghèo, ngày nào cũng đi làm để kiếm công điểm, ngày nào cũng ăn khoai lang và khoai tây, không có dầu không có muối, rất khó nuốt, cũng không có thịt, đến cuối năm mọi người trong thôn chia thịt lợn thì mới có thịt để ăn," Mẹ Lý nói, nghĩ lại thời gian trước, có chút bùi ngùi.
"Tại sao phải đợi đến cuối năm chia thịt lợn thì mới có thịt để ăn ạ? Không thể ra ngoài mua thịt ạ?" Tiểu Bối không hiểu, "Bởi vì không có tiền ạ?"
"Không chỉ vì không có tiền, trước đây, cháu muốn mua thịt thì phải có vé, đó là thứ mà chỉ có công nhân mới có, mà nhà chúng ta chỉ là nông dân đào bới thức ăn, không ai phát vé thịt cho bọn ông!" Cha Lý cũng bùi ngùi.
Đôi mắt Tiểu Bối mở to, vắt óc suy nghĩ, không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy sẽ như thế nào, bởi vì từ lúc cô bé có ký ức đã sống ở Bắc Kinh, từ nhỏ cô bé không thiếu thịt để ăn, cô bé kìm nén một lúc lâu mới nói: "Ông nội, bà nội, không sao cả, bây giờ Tiểu Bối có tiền, mua thịt không cần vé, ông bà thích ăn bao nhiêu Tiểu Bối mua cho ông bà bấy nhiêu!"
Tiểu Bối có rất nhiều tiền lì xì, không chỉ từ bố mẹ cho mà còn từ ông bà nội, ông bà ngoại, ừm, còn có cả anh cả và anh nhỏ, về phần anh hai - anh hai còn nghèo hơn Tiểu Bối!
Cha Lý cười ha ha: "Được rồi, Tiểu Bối mua cho ông bà nội."
Thẩm Y Y chưa từng lên tiếng, dưới tình huống cả người lắc trái lắc phải mà thở dài cảm khái, thói quen đúng là một thứ đáng sợ, lúc trước khi còn sống ở thôn Thanh Thuỷ, có một chiếc xe đạp để đi lên thị trấn đã khiến cô vô cùng vui mừng.
Bây giờ cô ngồi ô tô ngược lại cảm thấy yếu đuối, bởi vì đường xá gồ ghề nhấp nhô, cơ bản cứ đi vài mét thì lại gặp phải mổ cái hố, khiến đầu óc của cô loạn thành một đám.
Mẹ Lý thấy sắc mặt Thẩm Y Y không tốt, lo lắng nói: "Y Y, cậu không sao chứ? Có phải là bị say xe không?"
"Mẹ, mẹ bị say xe?" Tiểu Bối nhanh chóng nghiêng người, để mẹ gối đầu lên đùi, lo lắng sờ sờ trán cô.
"Mẹ không sao," Thẩm Y Y thấy mọi người chuyện bé xé ra to, vội nói: "Chỉ là cảm thấy con đường này hơi xóc nảy mà thôi."
Những người khác thở phào nhẹ nhõm, mẹ Lý cũng đồng ý: "Trước đây không cảm thấy con đường này xấu, ở bắc Kinh đi quen đường xi măng bằng phẳng trơn tru, lại nhìn lại con đường đất gập ghềnh đầy ổ gà này, thật sự vẫn chưa thích ứng được. Ể? Không phải nền kinh tế của đất nước đã trở nên tốt hơn sao? Không biết khi nào chính phủ mới có thể đến sửa chữa con đường này của thôn chúng ta!"
"Bác gái," Lương Quân đang lái xe mỉm cười, "Mặc dù kinh tế quốc dân đã trở nên tốt hơn, nhưng cũng chỉ có một vài khu vực trở nên tốt hơn mà thôi, chỗ này của chúng ta, không phải vùng ven biển, kinh tế không phát triển, cũng không có ngành công nghiệp đặc thù, giao thông cũng không thuận tiện, muốn phát triển cũng không được, chuyện làm đường này à, có khi phải đợi hơn mười năm, hai mươi năm!"
"Ai," Cha Lý thở dài.
Trong lòng mẹ Lý còn thấy đau khổ.
Thẩm Y Y dựa vào vòng tay Tiểu Bối, thay đổi tư thế, đột nhiên nói: "Không phải chúng ta trồng được lương thực sao?"
Địa thế nơi đây nhiều đồng bằng ít núi, đất đai màu mỡ nguồn nước dồi dào, là nơi rất thích hợp để trồng lương thực.
"Đúng vậy, nhưng muốn giàu lên lượng thực cũng không phải là chuyện dễ, ngoài việc xem sắc mặt của ông trời ra, lợi nhuận lương thực không cao, muốn tăng sản lượng rất khó," Lương Quân bất lực nói: "Cộng thêm việc rất nhiều thanh niên trai tráng không muốn khổ sở làm nông, còn không phải, mấy năm gần đây tỉnh Quảng Châu phát triển, rất nhiều thanh niên kết thành nhóm chạy đến đấy làm công."
"Vậy thì khó!" Mẹ Lý thở dài.
"Là rất khó," Lương Quân đồng ý, lặng lẽ liếc nhìn gương chiếu hậu.
Thẩm Y Y vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Lương Quân, bật cười, "Anh Lương, có chuyện gì thì anh cứ nói đi!"
"Ô," Lương Quân thẳng thắn cười ra tiếng, "Anh muốn nói, hai em có năng lực như vậy, ánh mắt cũng rất sắc bén, xem xem Phúc Thành chúng ta tài nguyên gì có thể đầu tư hay không?" Quê bọn họ thuộc huyện Phúc.
Cha Lý mẹ Lý nghe vậy, cả hai nhìn Thẩm Y Y đầy mong đợi.
"Có thể," Thẩm Y Y mỉm cười, trong lúc Lương Quân còn đang mờ vui kinh hỉ thì lớn tiếng nói: "Vậy thì mở vài cửa hàng quần áo hoặc là cửa hàng siêu thị trong thị trấn? Lại xây thêm vài tòa cao ốc nữa?"
Lương Quân cười lớn, thật ra ông ấy vốn định nhờ Thẩm Y Y xem có cách thúc đẩy sự phát triển kinh tế của thị trấn từ gốc rễ hay không, Thẩm Y Y biến lớn thành nhỏ, ông ấy coi như Thẩm Y Y không có cách nào.
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, trong thị trấn có rất nhiều lãnh đạo như vậy còn không thể thúc đẩy thị trấn phát triển kinh tế, huống chi là Thẩm Y Y.
"Như vậy cũng được, cũng coi như thúc đẩy quá trình thương mại hoá của thị trấn chúng ta!" Lương Quân hào hứng nói đùa.
Thẩm Y Y mỉm cười, mặc dù cô chỉ thuận theo lời của Lương Quân mà nói, dù sao đi nữa thì cô cũng thật sự không thể xây dựng vài tòa cao ốc trong thị trấn, nhưng đúng là cô muốn đầu tư vào huyện Phúc, còn về phần đầu tư cái gì, cô vẫn phải còn phải tính toán thêm.
"Đúng rồi," Lương Quân lại nhớ tới chuyện gì đó, "Lãnh đạo thị trấn cũng hỏi anh về em và Lý Thâm, may mà lúc trở về em không tiết lộ chút tiếng gió nào, nếu không nhóm lãnh đạo trong thị trấn hẳn là đã vội vàng đến đón các em, các em cũng không cần anh tới đón!"
Sau khi sự nghiệp của Lý Thâm và Thẩm Y Y thăng tiến, có tin truyền ra chuyện bọn họ đến từ thôn Thanh Thủy huyện Phúc, lãnh đạo thị trấn tất nhiên cũng biết chuyện này nên đã chú ý tới bọn họ.
Sau khi biết quan hệ giữa Lương Quân và hai người, cũng đến tìm gặp Lương Quân, nhờ Lương Quân bắc cầu làm quen.
"Vậy thì cảm ơn anh Lương đã giúp đỡ" Thẩm Y Y mỉm cười.
"Đừng nói cái gì giúp đỡ," Lương Quân xua tay, học kính ngữ của cô, "Bây giờ em là sếp của anh, to hơn anh."
"Đừng đừng đừng, anh là anh cả của em," Thẩm Y Y nói, "Còn là anh rể của em, cho nên vẫn là anh to hơn."
"Phụt!" Hai người nói chuyện đùa nhau, làm cha Lý mẹ Lý và Tiểu Bối đều bật cười.