Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 440



Đợi Xuân Hoa không dễ gì mới mua được đồ ăn trở về cũng đã gần đến giờ ăn tối, người trong thôn cũng lần lần lượt lượt đi về.

Vừa lúc gặp Tào Dũng và Đại Hoa đi làm về dẫn theo Tào Tiểu Quang trở về, còn xách theo hai cái nồi.

Lúc này, không chỉ Giang Ái Linh ngạc nhiên, mà Hà Chiêu Đệ cũng không nhịn được hỏi: "Đại Hoa, con mua nồi về để làm gì? Không phải ở nhà có nồi sao?"

"Thím hai muốn về đây ở một khoảng thời gian, con nghĩ nồi của thím hai lúc trước đã bị mẹ với thím ba cầm đi rồi, cho nên con mua một cái mới về." Đại Hoa giải thích.

Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh bị nói vừa xấu hổ vừa tức giận, lúc Lý Thâm và Thẩm Y Y đưa cha Lý mẹ Lý đến Bắc Kinh, cầm đồ dùng làm bếp về bên bọn họ nấu cơm, ngoài ra còn mua thêm một ít dụng cụ nhà bếp mới.

Sau đó, bọn họ rời đi mà không cầm theo nồi niêu xoong chảo, ỷ vào không có ở nhà, Giang Ái Linh khuyên Hà Chiêu Đệ mang về dùng.

Bị Đại Hoa vạch trần trước mặt mọi người, hai người chỉ có thể cười gượng: "Lúc đó nhà chị không có ở nhà, bọn tôi nghĩ nếu chị không dùng thì những thứ đó sớm muộn gì cũng bị rỉ sét, khi chị trở về cũng không dùng được, cho nên mới cầm đi, không phải bọn tôi muốn chiếm đoạt, chỉ là nghĩ đợi khi nào bọn cô quay về thì chúng tôi mang trả lại..."

Lại sợ Thẩm Y Y thật sự bảo bọn họ mang trả lại, vội nói: "Nhưng ai biết nhiều năm như vậy chị cũng chưa trở về, những thứ đó đã hỏng rồi..."

Thẩm Y Y nở nụ cười mang chút mỉa mai, cô không phải là cha Lý mẹ Lý, không quan tâm trước kia có thù oán hay không, hay vẫn còn quan hệ huyết thống với nhà cả nhà ba, đối với những người đã không thích từ lúc trước, đến bây giờ cô vẫn như cũ không thích bọn họ.

Nhưng mà cô cũng không nói muốn bọn họ trả tiền, dù sao thì cho dù Giang Ái Linh và Hà Chiêu Đệ không lấy những thứ đó thì sau nhiều năm như vậy cũng đã không dùng được nữa.

Quan trọng nhất là, đôi với cô mà nói những chuyện này đã không tính là gì cả, cô cũng không cần so đo từng tí, cho nên cũng không nói gì.

Tiện nói với cha Lý mẹ Lý: "Vậy cha mẹ, đi sát vách ăn cơm ạ?"

Bởi vì lúc trước đã từng có một lần cả nhà Thẩm Y Y từ Bắc Kinh trở về ăn cơm cùng với nhà cả, cuối cùng Hà Chiêu Đệ lại bày trò, Thẩm Y Y tức giận đến mức lấy đồ dùng nhà bếp rồi tự mình về cách vách nấu ăn.

Cha Lý mẹ Lý cũng biết Thẩm Y Y, Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh không hợp nhau, thay vì lại xảy ra mâu thuẫn, tốt nhất là nên bóp c.h.ế.t mâu thuẫn từ trong nôi.

Mà sở dĩ Thẩm Y Y vẫn dành thời gian giao tiếp với Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh cũng chỉ vì nể mặt của cha mẹ mà thôi, tất nhiên hai người họ cũng rất bênh vực cô, cho nên gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì sang cách cách ăn đi!"

Thẩm Y Y hỏi Đại Hoa, cười nói: "Mua đồ ăn rồi? Vậy chúng ta quay lại đó nấu ăn, thím đói bụng rồi!"

"Cháu mua rồi, cháu mua thịt gà thịt bò còn có cả xương heo," Đại Hoa như đếm của quý, nháy mắt với Thẩm Y Y, "Tay nghề của anh Tào rất tốt, thím hai, để anh ấy giúp thím một tay!"

"Thật sao?" Thẩm Y Y nhìn Tào Dũng.

"Thật!" Tào Dũng lớn tiếng nói, cầm lấy thịt và rau trong tay Đại Hoa, nói: "Tôi lập tức qua làm ngay, làm tý là xong thôi, Tào Tiểu Quang, đi, đi qua nhóm lửa cho bố!"

"Cô họ, cô có muốn đi cùng cháu không?" Tào Tiểu Quang nhìn Tiểu Bối bằng ánh mắt tha thiết, mấy năm gần đây vào những ngày lễ Tào Dũng và Đại Hoa thường xuyên đưa Tào Hiểu Quang lên Bắc Kinh thăm cả nhà Thẩm Y Y và mọi người, hai đứa nhỏ cũng vì vậy mà làm quen với nhau từ sớm.

Tiểu Bối đang buồn ngủ nằm sấp trên Tiểu Bảo, nghe vậy liền ngơ ngác mở mắt ra lắc lắc đầu, sau đó lại trốn trong vòng tay Tiểu Bảo ngủ.

"Cô nhỏ của chúa buồn ngủ rồi, cháu để cô ngủ nhé," Tiểu Bảo thấp giọng nói, "Chờ cô họ tỉnh lại sẽ đi chơi với cháu."

Tào Tiểu Quang có chút thất vọng đi đằng sau bố, bị bố vỗ đầu một cái, cười phá lên nói: "Thằng nhóc thối!"

Thấy bọn họ chuẩn bị qua cách vách ăn, Giang Ái Linh vội vàng nói: "Cha mẹ, bọn con cũng mua đồ ăn."

Vừa rồi Xuân Hoa đi mua đồ ăn về, cha Lý và mẹ Lý cũng nhìn thấy, mẹ Lý chú ý thấy thịt và rau cũng không nhiều, nên nói: "Nếu đã mua rồi thì giữ lại để nhà tự ăn, hôm nay sang cách vách ăn trước!"

Giang Ái Linh nghe vậy rất vui vẻ, cô ta bỏ tiền ra mua đồ ăn cho chính mình ăn, còn có thể sang cách vách ăn trực một bữa, vừa tiết kiệm tiền lại có thể ăn thịt cô ta muốn còn không được, cho nên gật đầu đồng ý.

Kết quả là Lý Tam Hoành không vui, anh ta bị những lời của Giang Ái Linh thuyết phục, cho nên anh ta hy vọng cha Lý mẹ Lý có thể nhìn thấy khó khăn của anh ta mà giúp đỡ một tay.

Hơn nữa anh ta cảm thấy mình cố ý đưa tiền để Xuân Hoa đi mua đồ ăn, là thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình với cha Lý và mẹ Lý, cha Lý mẹ Lý từ chối dứt khoát như vậy là chà đạp lên lòng hiếu thảo của anh ta!

Ngoài ra, tại sao anh ta phải đến nhà Thẩm Y Y cách vách để ăn cơm? Đều đã về rồi còn không thể ăn cơm ở nhà à? Bố mẹ ghét anh ta hoặc là anh cả đến như vậy sao?

Người đàn ông này tự cảm thấy mình bị cha mẹ xem nhẹ nhiều năm, lúc này tâm lý vô cùng yếu đuối nhạy cảm, không nhịn được nói: "Đều đi cách vách, vậy đồ ăn mà con mua thì phải làm sao? Cha, mẹ, bây giờ trời nóng, thịt để đến sáng mai sẽ bốc mùi."

Cha Lý nghĩ một lúc, đúng là như vậy, ông nói: "Vậy thì cầm sang cách cách ăn, cả nhà ăn cùng nhau!"

Vậy chẳng phải không thể nói ra những khó khăn hiện tại của anh ta sao?

"Cha," Lý Tam Hoành không nhịn được nữa, "Cha, có phải cha chê bọn con mua ít đồ ăn đúng không? Bọn con mua hơi ít một chút, nhưng điều kiện nhà bọn con như thế này, nếu như điều kiện nhà bọn con cũng như nhà Đại Hoa bọn họ, chắc chắn sẽ mua nhiều hơn."

???

"Cộng thêm thức ăn mà Đại Hoa mua nữa là nhiều rồi," mẹ Lý không nhận ra trọng tâm mà Lý Tam Hoành muốn nói ở đâu, bà nóng nảy, giọng nói lớn hơn một chút, "Con đã là một người đàn ông trưởng thành rồi cứ lải nha lải nhải làm cái gì?"

Nhưng nghe vào tai Lý Tam Hoành lại là mẹ Lý đang biến tướng thừa nhận cảm thấy anh ta mua ít đồ ăn, cảm thấy anh ta mua ít sao không hỏi nguyên nhân, ngược lại còn coi thường anh ta?

Anh ta nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.

"Ai xem thường con?" Mẹ Lý thực sự không hiểu ra sao cả.

"Không xem thường con tại lại phải qua bên nhà thím hai ăn? Ở nhà ăn không được à?" Mấy câu đơn giản như vậy đã nhẹ nhàng khiến Lý Tam Hoành nổi giận.

Có lẽ những năm qua cha Lý mẹ Lý đến Bắc Kinh sống với Lý Thâm và Thẩm Y Y, nhưng chẳng dòm ngó hỏi han gì đến anh ta còn ở quê nhà, vì vậy mà trong tâm sinh lòng oán hận với cha Lý mẹ Lý.

"Nhiều năm không trở về, bây giờ trở lại còn mua một cái nồi mới để nấu ăn riêng, sao phải làm vậy? Nếu đã ghét bỏ bọn con như vậy, vậy cha mẹ còn trở về để làm gì? Sao không ở lại Bắc Kinh mà sống cuộc sống tốt đẹp của cha mẹ đi!"

"Con đang làm cái thái độ gì đấy!" Những lời nói thô lỗ của Lý Tam Hoành cũng khiến cha Lý tức giận: "Bà ấy là mẹ của con!"

"Con có thái độ gì, hai người đã cắt đứt quan hệ với con còn muốn con có thái độ gì!" Lý Tam Hoành gầm lên.

"Bộp!" Mẹ Lý trực tiếp tát vào mặt Lý Tam Hoành, đồng thời cũng khiến Lý Tam Hoành tỉnh táo, anh ta không thể tin được mà nhìn mẹ Lý: "Mẹ đánh con?"

"Tôi đánh cậu đấy thì sao? Hay cậu còn muốn đánh lại?" Vẻ mặt mẹ Lý lạnh lùng nghiêm túc, "Lúc trước tôi cắt đứt quan hệ với cậu, nhưng cậu vẫn nợ tôi ân sinh ân dưỡng! Cái tát này, coi như là cậu trả xong rồi, sau này, cậu đừng tôi là mẹ của cậu, tôi cũng không nhận cậu là con của tôi! "

Mẹ Lý quay đầu rời đi, cha Lý sợ bà làm chuyện gì ngu xuẩn cũng cũng vàng chạy theo phía sau.

Lý Đại Bân, Hạ Chiêu Đệ, Giang Ái Linh và mấy đứa trẻ của hai nhà đều bị dạo cho ngôc luôn rồi, bọn nhỏ sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.

Tiểu Bảo vừa rồi chỉ muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng vì trên lưng có Tiểu Bối đang buồn ngủ, đúng lúc cha mẹ Lý và Lý Tam Hoành chuẩn bị cãi nhau, bị Đại Bảo đẩy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.