Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 446



Thế là lãnh đạo vừa đi, bọn họ lại chạy tới hỏi Thẩm Y Y…

“Vợ Lý Thâm, vừa nãy tôi nghe thấy mấy lãnh đạo nói sẽ xây dựng nhà máy ở thôn chúng ta, đây có phải thật không?” Hà Hải Vinh giành hỏi trước.

Những người khác cũng rất mong đợi.

Thẩm Y Y là người trung gian giới thiệu lãnh đạo huyện Phúc cho nhà máy thực phẩm số một, hai bên thông qua nhiều lần điện thoại đàm phán, đã sơ bộ xác nhận ý hướng hợp tác, hiện giờ trong huyện đã cử người lấy huyện trưởng làm đại biểu tới thủ đô bàn bạc hợp tác, nếu không ngoài ý muốn, về cơ bản chuyện này đã định xuống.

Đợi huyện trưởng từ thủ đô trở về, có thể lựa chọn địa điểm xây dựng nhà máy rồi.

Thẩm Y Y cũng không giấu họ: “Nếu chuyến đi đến thủ đô lần này của huyện trưởng thuận lợi, chính là thật!”

Các thôn dân lập tức bùng nổ tiếng bàn tán, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, có người kích động hỏi cô: “Vợ Lý Thâm, có phải cô nói với lãnh đạo muốn xây dựng ở thôn chúng ta không?”

Thẩm Y Y không phủ nhận, cô không phải người làm việc tốt không lưu danh, nhưng cô cũng không ôm hết toàn bộ công lao vào mình: “Chủ yếu vẫn là thôn chúng ta cũng rất gần huyện thành, điều kiện các phương diện đều phù hợp yêu cầu xây dựng nhà máy, nếu không cho dù tôi đề ra, các lãnh đạo cũng sẽ không đồng ý.”

Các thôn dân tự động ngó lơ lời cô nói, thôn gần huyện nhiều như thế, nếu không có Thẩm Y Y, huyện thật sự chưa chắc sẽ chọn thôn bọn họ.

Mọi người kích động lại cảm động, họ vô cùng trông đợi.

Thẩm Y Y cũng không được rảnh, không phải hôm nay được bộ phận này mời đi họp thì là bị bộ phận kia mời đi thị sát, huyện và thành phố chạy tới chạy lui.

Có lúc Thẩm Y Y hối hận, lúc đầu nên để Lý Thâm về!

Nhưng Thẩm Y Y cũng có lúc nhàn nhã, ví dụ hạng mục nào đó, cô mượn cớ mình không giải quyết được, muốn thương lượng với Lý Thâm, sau đó mượn dùng điện thoại nấu cháo điện thoại với Lý Thâm.

Chỉ là cơ hội như thế này không nhiều, Lý Thâm cũng rất bận, thường xuyên không ở văn phòng!

Cứ như vậy qua một tuần, quay về cũng có hơn nửa tháng, khi Thẩm Y Y hoàn thành kế hoạch có thể về thủ đô, huyện trưởng từ thủ đô gọi điện thoại – hợp tác thành công với nhà máy thực phẩm số một rồi!

Các thôn dân hoan hô, kích động, tối đó suýt chút xông tới nhà Thẩm Y Y.

Mọi người đều nói muốn cảm ơn cô, muốn mổ heo đãi tiệc.

Thẩm Y Y từ chối: “Thật sự không được, chúng tôi mua vé tàu lửa ngày mai về thủ đô rồi, hơn nữa thủ đô cũng dồn không ít việc.”

Đây…

Các thôn dân muốn cảm ơn nhưng cũng không dám trễ nãi công việc của cô, thế là ai về nhà nấy tìm đồ tốt nhà mình – gà, vịt, cá, thịt, trứng gà, bánh mì, màn thầu bla bla nhét hết cho Thẩm Y Y bọn họ, bảo họ mang về thủ đô ăn.

Thẩm Y Y không từ chối phương thức cảm ơn chất phác của các thôn dân, nụ cười trên mặt cha mẹ Lý thậm chí chưa từng dừng lại, luôn nói không cần, nhưng mọi người quá nhiệt tình, họ liền nhận.

Trước khi lên xe, Thẩm Y Y nghiêng đầu nói bên tai Vương Yến một câu: “Nếu cô rảnh thì ở nhà học thêm ít chữ!”

“Học chữ làm gì?” Vương Yến đang bởi vì họ sắp đi mà lưu luyến, vừa nghe Thẩm Y Y nói không đầu không đuôi, có hơi mơ màng nhìn cô.

“Cô nghe tôi là đúng.” Thẩm Y Y xua tay, không nói gì khác nữa rồi lên xe, mỉm cười vẫy tay với người đưa tiễn: “Bye bye!”

Cho tới khi xe đi xa, mọi người mới giải tán.

Mẹ chồng của Vương Yến – bác gái Hà ghé tới bên cạnh Vương Yến vẫn còn đang khó hiểu, thầm thì nói: “Vừa nãy vợ Lý Thâm nói gì với con vậy?”

“Nói một câu khó hiểu.” Vương Yến nhíu mày nói: “Cô ấy thế mà lại bảo con học chữ, bảo con học chữ làm gì? Con làm nông…”

“Con ngốc à?” Bác hai Hà đi bên cạnh nghe vậy, vội vàng quát Vương Yến, bảo cô ta đừng có to tiếng như thế, nhìn cô ta giống như kẻ ngốc, đè thấp giọng nói: “Đại khái là nó muốn tìm cho con một công việc!”

“Tìm công việc?” Không chỉ Vương Yến kinh ngạc, bác gái Hà cũng khó hiểu, cái này có liên quan gì tới tìm công việc?

“Trong huyện sắp xây nhà máy thực phẩm phụ, tới lúc đó chắc chắn tuyển nhân công hàng loạt, có thể nó muốn sắp xếp con vào! Nếu con biết ít chữ, nói không chừng có thể sắp xếp một công việc nhẹ nhàng chút!” Bác hai Hà hận sắt không thành thép nói, bà ta là vợ của trưởng thôn, nhìn xa hơn, Vương Yến là vợ của cháu bà ta, bà ta muốn giúp đỡ cô ta trong phạm vi năng lực.

!!!

Bác gái Hà và Vương Yến vỡ lẽ: “Hóa ra là như vậy!”

“Vậy sao cô ấy không nói thẳng với con?” Vương Yến nhíu mày hỏi.

“Ai biết con ngốc như vậy? Ngay cả cái này cũng không nhìn ra.” Bác hai Hà tức giận nói: “Hơn nữa vừa nãy nhiều người ở đây như thế, sao nó nói với con được?”

Vương Yến bừng tỉnh ngộ, vui vẻ chạy: “Con lập tức quay về học chữ!”

“Cái đứa ngốc này!” Bác gái Hà hiểu ra được ý ngầm bên trong, cười mắng một câu!

“Cũng coi như là người ngốc có phúc ngốc!” Bác hai Hà cảm thán.

Bác gái Hà coi như là bên được lợi, khóe miệng không kiềm chế được nụ cười, con trai nhờ phúc của Thẩm Y Y nhập ngũ, bây giờ con dâu mình lại được sắp xếp công việc, không phải là người ngốc có phúc ngốc sao?

Hai chị em dâu nhà họ Hà thần thần bí bí thì thầm, Giang Ái Linh đi phía sau chú ý tới, nghe câu được câu mất.

Cô ta cũng muốn có công việc, nhưng cô ta biết Thẩm Y Y sẽ không vô duyên vô cớ giúp cô ta, thế là vội vàng xông về nhà, muốn khuyên Lý Tam Hoành làm hòa với cha mẹ Lý, đương nhiên Lý Tam Hoành không chịu, kết quả hai người lại đánh nhau.

Còn Hà Chiêu Đệ, tuy cũng muốn công việc nhưng dưới uy áp của mẹ Lý và Thẩm Y Y, cho tới khi Thẩm Y Y bọn họ rời đi, cô ấy cũng không dám nhắc tới trước mặt họ, chỉ đành kiềm chế nỗi sốt ruột trong lòng, an ủi mình công xưởng còn chưa xây xong, còn có cơ hội!

Cuối cùng đoàn người Thẩm Y Y cũng về tới thủ đô, sau khi tới nhà, Thẩm Y Y đổi xe muốn đến công ty.

Đại Bảo nghe vậy hơi nhíu mày, lúc mẹ cậu ở quê đã bận tới tối mặt tối mày, bây giờ quay về vẫn bận như vậy? Không thể nghỉ ngơi đàng hoàng sao? Sao lại không trân quý sức khỏe của mình như vậy?

“Mẹ.” Đại Bảo mang theo chỉ trích hỏi: “Vừa quay về mẹ ở nhà nghỉ ngơi trước, công việc bận như thế sao?”

Đương nhiên Thẩm Y Y không phải đi làm, cô muốn đi tìm chồng mình, nhưng cô ngại nói thẳng cô muốn đi tìm Lý Thâm, khóe mắt nhìn thấy Tiểu Bảo, nhảy số: “Mấy hôm nữa mẹ phải cùng Tiểu Bảo xuất ngoại chơi, xử lý công việc xong mới có thể chơi hẳn hoi chứ!”

Nói xong lái xe đi.

Ánh mắt chỉ trích của Đại Bảo rơi lên người Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chột dạ gãi đầu, vốn không dám nói chuyện, sợ hãi giúp xách hành lý vào, lúc đi ngang qua anh cả, còn đặc biệt cúi đầu, trong lòng lại đang bóc phốt –

Anh cả của cậu cũng quá đơn thuần rồi đó? Mẹ cậu không phải là kiểu người sẽ liều mạng làm việc, cho dù mẹ muốn liều mạng làm việc, cha cậu cũng không cho, đây cũng không phải ở quê, cha cậu không ở bên cạnh không ai quản được mẹ cậu!

Chắc chắn mẹ cậu đi thăm cha cậu, hai người đó có cơ hội sẽ dính lấy nhau, đừng tưởng cậu không biết!

Trong lòng Tiểu Bảo thầm mắng mẹ cậu xảo quyệt, ánh mắt nhìn thấy Hứa Nặc ở phía sau anh cả, lại cảm thấy trong lòng cân bằng, anh trai cậu là người không hiểu phong tình, cậu so đo với anh trai làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.