Nói là nói như vậy, nhưng có đôi lúc không phải vấn đề tiền hay không tiền, công ty có nhiều công chức như thế phải nuôi, họ không thể nói đi là đi.
Cho nên một tuần sau đó, ngày nào Thẩm Y Y cũng cùng Lý Thâm đến công ty, cố gắng sắp xếp tốt công việc của hơn nửa tháng sau.
Điều này khiến Tiểu Bảo luôn cảm thấy mẹ cậu sẽ không liều mạng làm việc như thế cũng hoài nghi bản thân, cho rằng nghiệp vụ công ty bận rộn, nhịn đau nói không đi nữa.
Lý Thâm cong môi: “Vừa hay, con không muốn đi, vậy cha với vợ cha đi!”
“Cha cũng đi?” Tiểu Bảo trừng to mắt.
Thẩm Y Y ừm một tiếng: “Con không đi chúng ta cũng sẽ đi!”
“Cha mẹ đừng hòng vứt bỏ con!” Đương nhiên Tiểu Bảo sẽ không để hai người đi riêng, cun cút chạy về thu xếp hành lý.
Đã mang Tiểu Bảo theo rồi, dĩ nhiên cũng mang theo Tiểu Bối.
Đại Bảo bởi vì tính đặc thù công việc, có thể du ngoạn trong nước, nhưng xuất ngoại cần báo cáo, nên không đi.
Còn Nhị Bảo ở bộ đội…trực tiếp không cần suy nghĩ.
Một nhà bốn người đến châu Âu chơi hơn nửa tháng mới về, không phải chơi không, thuận tiện còn khảo sát thị trường bên đó một chút, lúc quay về Đại Bảo và Hứa Nặc đi đón, lái hai chiếc xe.
Lý Thâm nhận được tin tức từ máy nhắn tin, phải quay về công ty xử lý việc, hỏi đại Bảo lấy chìa khóa xe, một mình tới công ty.
Thẩm Y Y và Tiểu Bảo Tiểu Bối cùng Đại Bảo và Hứa Nặc về một chiếc xe.
Xe Hứa Nặc lái được Lý Thâm lái đi, quay về cô ấy phải lái chiếc xe của Đại Bảo, Đại Bảo thấy trên mặt cô ấy có vẻ mệt mỏi, bèn nói tự lái.
Hứa Nặc là bảo vệ kiêm tài xế của Đại Bảo, chăm sóc cậu bảo vệ cậu là chức trách của cô ấy.
Hứa Nặc không lay chuyển được cậu bèn tùy cậu, thấy Thẩm Y Y bọn họ đều lên ghế sau, cô ấy ngồi vào chỗ ghế lái phụ, vừa lên xe đã đưa nước cho Thẩm Y Y và Tiểu Bảo Tiểu Bối: “Thẩm tổng, dì khát không, ở đây có nước.”
Thẩm Y Y không khát, Tiểu Bảo và Tiểu Bối thì khát, tu ừng ực mấy ngụm.
Tiểu Bảo rất kích động, chuyến xuất ngoại này của cậu đã biết được không ít sự vật mới mẻ, khao khát chia sẻ biểu đạt vô cùng mạnh, bla bla kéo anh cả cậu nói không ngừng.
Cậu không biết chuyện Đại Bảo vào tổ hạng mục bí mật, chỉ cho rằng trước đây anh cả cậu thật sự xuất ngoại du học, muốn tìm tiếng nói chung trên người anh cả.
Đại Bảo một là kiệm lời, hai là sợ lộ manh mối, căn bản không muốn đáp lời cậu.
Tiểu Bảo hát kịch một vai liền hết hứng thú, cười hi hi nhắc tới một chủ đề khác: “Anh cả, chuyến này xuất ngoại mẹ mua cho anh không ít món lớn!”
“Món lớn?” Đại Bảo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.
“Một số dụng cụ thí nghiệm.” Thẩm Y Y tìm một tư thế thoải mái, lười nhác nói: “Không phải con vẫn luôn muốn mở một phòng thí nghiệm trong nhà sao? Mẹ ra ngoài nhìn thấy thì đi tìm hiểu một chút, đặt giúp con một số dụng cụ mang về, cửa hàng dụng cụ đó rất đầy đủ rất tiên tiến, mẹ đã lưu email của cửa hàng, về nhà mẹ đưa email cho con, nếu con có hứng thú trực tiếp nói với người ta là được.”
Mắt Đại Bảo khẽ sáng lên: “Được!”
Hứa Nặc ở bên cạnh nghe tới mịt mờ, thứ gì? Xây một phòng thí nghiệm?
Không phải quốc gia đã cấp phép cho sở nghiên cứu của Lý Yến Thanh, không phải đã có phòng thí nghiệm rồi sao? Vì sao còn muốn xây phòng thí nghiệm riêng?
Lẽ nào đây chính là niềm vui của người giàu?
Có lẽ là biểu cảm của Hứa Nặc quá chấn kinh, Thẩm Y Y bị cô ấy chọc cười, nhớ tới gì đó, ôn hòa nói: “Hứa Nặc, tôi cũng mang quà cho cháu!”
“Cho cháu sao?” Hứa Nặc tưởng mình nghe nhầm.
“Ừm.” Thẩm Y Y bảo Tiểu Bảo đi lấy túi họ mang về tới, sau đó lấy ra một bộ sản phẩm dưỡng da từ bên trong, đưa cho Hứa Nặc.
Hứa Nặc hơi thụ sủng nhược kinh, tuy cô ấy không biết đây là nhãn hiệu gì, nhưng vừa nhìn hộp quà giá trị xa xỉ, cô ấy liền biết không rẻ, đương nhiên cô ấy ngại nhận đồ đắt giá như thế của người ta, muốn từ chối: “Thẩm tổng, cái này cháu không thể nhận…”
“Chị Hứa, chị cứ nhận đi.” Không đợi Thẩm Y Y lên tiếng, Tiểu Bảo giành nói, hoàn toàn không để ý nói: “Chuyến này ra ngoài mẹ em đã mua rất nhiều bộ sản phẩm dưỡng da, có một số còn đang trên đường vận chuyển, với gương mặt đó của bà ấy, đoán chừng dùng tới quá hạn cũng không dùng hết!”
“Con nói lung tung cái gì? Đâu phải mẹ toàn mua đồ dưỡng da?” Thẩm Y Y phẫn nộ vỗ đầu Tiểu Bảo.
“Được được được!” Tiểu Bảo ôm đầu sửa lại: “Còn mua đồ trang điểm, nước hoa, quần áo, giày, túi…”
Thẩm Y Y: “Thằng nhóc thối, muốn ăn đòn có phải không?”
Tiểu Bảo cười he he: “Được thôi được thôi, thực ra mẹ cũng mua rất nhiều thứ hữu dụng!”
Thẩm Y Y trợn mắt với cậu: “Những đồ dưỡng da, quần áo, túi mẹ mua không phải một mình mẹ dùng, nếu thích hợp, mẹ làm quà tặng cho người ta không được?”
“Được được được!” Tiểu Bảo qua loa đáp.
Thẩm Y Y: “…” Chốc nữa cô sẽ đánh người!
“Mặc kệ nó.” Thẩm Y Y nói với Hứa Nặc: “Cháu nhận đi, không có ý gì khác, tôi chỉ là rất thích cháu, đơn thuần muốn tặng cho cháu mà thôi!”
Thẩm tổng thích cô ấy?
Hứa Nặc kiềm chế ý cười, cuối cùng không từ chối nữa: “Vậy cháu nhận, cảm ơn Thẩm tổng!”
Thẩm Y Y cho rằng Hứa Nặc cảm thấy đắt đỏ, sẽ khước từ không chịu nhận, thấy cô ấy phóng khoáng nhận lấy, lập tức mỉm cười: “Không cần khách sáo, cháu thích là được!”
“Thích ạ!” Hứa Nặc vội nói, vô thức nhìn Lý Yến Thanh, lại phản ứng lại hiện giờ mình đang làm việc, nghiêm mặt lại.
Thẩm Y Y phát hiện ra, cô gái này thật sự thích Đại Bảo nhà cô – tuy cô không chân chính nhìn thấy dáng vẻ ngoài trạng thái làm việc của cô ấy, nhưng nhìn từ một số tiểu tiết, cô gái này vẫn khá tự tin phóng khoáng, chỉ có khi đối mặt với Đại Bảo mới sẽ cẩn thận dè dặt, thấp thỏm bất an.
Thẩm Y Y mỉm cười, cô nói thích Hứa Nặc là thật, cũng không phản cảm cô ấy trở thành con dâu mình, chỉ là –
Thẩm Y Y liếc nhìn Đại Bảo, dường như cậu còn chưa sáng dạ!
Quả thực Đại Bảo vẫn chưa sáng dạ, tâm tư của cậu ngoài người nhà, còn lại đều đặt vào nghiên cứu, đối với tình cảm, cậu vốn chưa từng nghĩ tới.
Đối với Hứa Nặc, cậu chỉ coi cô ấy là một đồng nghiệp bình thường.
Sau khi tới nhà, cậu đưa chìa khóa xe cho Hứa Nặc: “Tối nay tôi sẽ ở nhà, cho cô nghỉ một ngày, cô quay về nghỉ ngơi đi!”
“Được!” Hứa Nặc đã sớm dự liệu được, tận chức tận trách nói: “Vậy sáng mai tôi tới đón anh!”
“Được!” Đại Bảo gật đầu.
Sau khi giúp đỡ chuyển đồ vào, Hứa Nặc lái xe rời đi, không trực tiếp về nhà mà đi tìm lãnh đạo.
Trên danh nghĩa, Hứa Nặc là vệ sĩ của Đại Bảo, nhưng bản chất chịu sự quản lý của quốc gia, cô ấy không thể quản chuyện riêng của Lý Yến Thanh, nhưng chỉ cần liên quan tới chuyện công, cô ấy cần báo cáo với lãnh đạo.
Nói chuyện Thẩm Y Y dự định mở cho Đại Bảo một phòng thí nghiệm cho lãnh đạo biết.
Lãnh đạo nghe xong:???
“Họ làm một phòng thí nghiệm tư nhân?” Lãnh đạo khó tin hỏi.
“Phải.” Hứa Nặc khẳng định và đồng tình cùng với vui ngầm nói, không phải một mình cô ấy hạn hẹp!
Lãnh đạo: “…” Điều vui mừng duy nhất chính là quốc gia chiêu tuyển Lý Yến Thanh vào lúc nhà họ Lý còn chưa phát tài.
Nghĩ như vậy, lãnh đạo lại cảm thấy bạc đãi Lý Yến Thanh, quyết định phải thăm hỏi Lý Yến Thanh một chút.