Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 60



Lý Thâm vừa nhìn thấy cô liền lộ ra nụ cười, thấy dáng vẻ cô cõng gùi nặng trịch, vươn tay đón lấy gùi: “Vừa viết thư xong?”

“Không có!” Thẩm Y Y lộ ra biểu cảm không vui: “Thư mẹ em gửi vẫn chưa tới.”

“Vậy ngày mai chúng ta lại tới xem sao.” Lý Thâm an ủi cô.

“Ừm ừm.” Thẩm Y Y mỉm cười, vừa muốn ôm cánh tay Lý Thâm, chú ý tới thiếu niên cánh tay đeo băng đô đỏ bên cạnh đang nhìn họ, thôi, cùng Lý Thâm vào cung tiêu xã.

Lại lải nhải nói: “Vừa nãy em rảnh quá, đến xưởng thịt một chuyến, mua thịt rồi.”

“Ừm.” Lý Thâm đáp, vừa nãy anh đã nhìn thấy trong gùi đều là thịt.

Trong cung tiêu xã, Thẩm Y Y dùng phiếu đã đổi được lần trước.

Cô cầm phiếu mua một chai kem dưỡng và hai cân bánh ga tô cùng với một hủ sữa mạch nha.

Sau khi mua xong, hai người lại tới trạm phế phẩm một chuyến, nhặt một xấp sách tranh và sách truyện nặng gần năm cân.

Ba đứa nhỏ và Lý Thâm đều thích ăn bánh bao thịt, cho nên Thẩm Y Y lại chạy đi mua hai mươi cái bánh bao thịt, lần này không mua màn thầu.

Xong xuôi liền trở về.

Lúc về, Lý Thâm cảm thấy gùi quá nặng, không để cô cõng, cầm treo trước ngực.

Thẩm Y Y thì ngồi phía sau xe đạp, hai người đi về hướng nhà mình.

Cũng không biết có phải là lý Thâm đạp xe còn phải cõng gùi trước n.g.ự.c quá dị hợm hay không, hay là bởi vì nhan sắc của hai vợ chồng họ quá xứng, trên đường bắt gặp không ít ánh mắt nhìn tới.

Mặc kệ là gì, ở một ý nghĩa nào đó, đều là khen ngợi người đàn ông mà Thẩm Y Y gả cho, trong lòng cô cực kỳ đắc ý.

Nhìn từ góc độ của cô, tấm lưng dày rộng cản trở tầm nhìn phía trước của cô giống như một bức tường, tràn ngập cảm giác an toàn.

Cô có hơi muốn ôm anh, nhưng trong thành phố thường có người đeo băng đô đỏ đi lại, cô không dám manh động.

Đợi khi Lý Thâm đạp xe về tới giao lộ thôn Thanh Thủy, Thẩm Y Y không còn do dự nữa, ôm chầm lấy chiếc eo vĩ đại nhưng gầy nhỏ của Lý Thâm: “Anh Thâm ~”

Giọng nói yêu kiều cộng thêm cơ thể mềm mại của cô còn dán lên tấm lưng rắn chắc của anh.

Lý Thâm: …

Sau đêm đó, tuy mỗi đêm họ đều nhân lúc ba đứa con ngủ, dịch chuyển vị trí ôm nhau ngủ, nhưng bởi vì mấy hôm đó họ lên núi đốn củi, mỗi ngày cô quay về đều rất mệt, sau khi ôm anh liền ngủ say.

Lý Thâm là một người đàn ông huyết khí phương cường, trước đây thì thôi, bây giờ mỗi ngày ôm ở trong lòng lại không ăn được, bị dày vò tới nổ tung, nhưng anh vẫn xót cô, thấy cô mệt như vậy không nỡ quấy rầy cô, cho nên chuyện đó cũng chưa từng làm nữa.

Lúc này bị cô trêu chọc như vậy, lập tức dậy lửa, nghẹn lời nói: “Sao vậy?”

Thẩm Y Y không chú ý tới dị thường của anh, khi trong đầu xuất hiện rạp chiếu phim vừa mới đi ngang qua, đôi nam nữ trẻ trung đó, bèn làm nũng nói: “Lần sau chúng ta tới xem phim đi.”

“Ừm.” Hầu kết Lý Thâm chuyển động dữ dội.

Thẩm Y Y còn chưa phát giác, tiếp tục nói: “Chỉ hai ta thôi, không dẫn ba đứa nhỏ theo.”

“Được!” Lý Thâm nói.

Thẩm Y Y mỉm cười, mặt dán lên tấm lưng dày rộng của anh, bỗng nhiên cọ cọ như làm nũng.

Lý Thâm lập tức cứng đờ cả người, ở chốn đông người, anh còn phải dối lòng nhắc nhở cô: “Vợ à, đừng quậy nữa.”

Giọng nói cực kỳ khàn, cực kỳ giống giọng nói lúc anh động tình đêm đó, cuối cùng Thẩm Y Y cũng phát giác được, mặt nóng bừng lên.

Ở trước mặt ba đứa con, cô là một người mẹ ôn nhu hào phóng, nhưng khi đối mặt với Lý Thâm, cô lại sẽ bất giác biến thành cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng.

Nhưng, ngại thì ngại, con đã sinh ba đứa rồi, cũng không có gì đáng rụt rè cả.

Cô ngồi phía sau xe đạp, xe đạp không có chỗ gác chân, cô cũng không thể tới gần tai anh, chỉ có thể dán vào lưng anh, nhẹ nhàng nói một câu.

Lời của cô theo gió bay vào trong tay Lý Thâm, tai đỏ lên.

Anh trầm giọng trả lời: “Được!”

Về đến nhà, Thẩm Y Y đến khu nhà cũ đón Tiểu Bảo, nhìn thấy Hà Chiêu Đệ đang trêu Tiểu Bảo, thấy cô, còn cười chào hỏi với cô.

Vươn tay không đánh mặt cười, Thẩm Y Y cũng khách khí chào hỏi cô ấy một tiếng.

Sau khi đón Tiểu Bảo về, người một nhà xem bánh bao thịt như cơm trưa mà ăn, không có làm món khác.

Sau khi ngủ trưa tỉnh lại, Thẩm Y Y bắt tay vào làm mười lăm cân thịt nạc thành thịt khô.

Lý Thâm hỗ trợ cô, mấy đứa nhỏ xem tập tranh trong sân, Vượng Tài cũng chạy qua xem chung với bọn nó.

Thẩm Y Y vừa bận rộn vừa nói tính toán của mình với Lý Thâm, lúc nói đến làm cá khô nhỏ, Lý Thâm nói: "Cá nhỏ? Cửa sông từ cửa thôn đi lên mấy trăm mét có rất nhiều, cầm theo cái lưới là có thể bắt được một thùng lớn. Nếu em muốn, lát nữa anh đi giăng cái lưới, buổi tối có thể bắt về cho em."

Mắt Thẩm Y Y sáng rực lên: "Thật sự? Nếu giống như anh nói, vì sao không ai đi bắt?"

"Cá nhỏ thịt ít xương nhiều, mùi vị rất tanh, rất nhiều người không thích." Lý Thâm giải thích.

Thẩm Y Y đã hiểu, thời buổi bây giờ ăn cái gì cũng phổ biến là ít dầu ít muối và không có đồ gia vị, cá nhỏ thịt ít xương nhiều mùi tanh nặng, hoàn toàn là không lấn át được, không thích cũng bình thường.

Thẩm Y Y nói: "Vậy anh đi bắt một ít về đi, em làm ít cá khô, ăn ngon lắm!"

Lý Thâm đáp lại một tiếng.

Buổi chiều anh đi tung lưới, buổi tối sau khi cơm nước xong đi thu lưới... Trần Cường đi chung với anh, hai người tách ở tại cửa thôn, Trần Cường thay anh đi thu lưới, anh thì cầm một cái hộp nhỏ đựng đồng hồ đi về phía khác.

Sau bốn tiếng, Lý Thâm trở về, Trần Cường đang ở cửa thôn chờ anh, dưới chân là hai thùng cá nhỏ đầy ụ. Vừa nhìn thấy Lý Thâm, Trần Cường lập tức lên đón: “Anh, vậy được chưa?"

Khóe môi Lý Thâm cong lên vui vẻ, nhẹ gật đầu: "Được rồi! Tiền lời là bốn mươi đồng một chiếc.”

"Hả!" Trần Cường kích động vô cùng: "Anh, em không nghe lầm chứ? Bốn mươi đồng?"

Lý Thâm gật đầu, cầm hai thùng cá nhỏ trên mặt đất lên: "Tôi đi về trước, bây giờ cậu đi tìm ông Chu, thừa dịp buổi tối đưa món đồ đó sang, cụ thể làm như thế nào tôi đã nói với ông Chu rồi, nhớ phải làm một ít ngụy trang là được."

"Được!" Trần Cường liên tục gật đầu, cầm đèn pin đi suốt đêm lên huyện thành, đi đưa hàng chung với Chu Phong Thu.

Lý Thâm thì mang theo hai thùng cá nhỏ về nhà.

Mấy đứa nhỏ đã ngủ từ lâu, căn phòng bên đó cũng tắt đèn rồi, mà... Bên căn phòng nhỏ thì vẫn sáng đèn.

Lý Thâm nhìn căn phòng lóe ra ánh sáng yếu ớt, trong lòng tràn đầy ấm áp, trong đầu nhớ tới lời cô nói trên xe đạp giữa trưa, trong lòng hơi nóng.

Thẩm Y Y đang đan áo len trong phòng ngáp một cái, nhìn đồng hồ, không khỏi có chút lo lắng, tại sao lâu thế rồi vẫn chưa trở về? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Thẩm Y Y không khỏi nhớ tới vài lời đồn bắt cá vô ý ngã xuống nước, bị c.h.ế.t đuối, không nén được bắt đầu lo sợ, càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi...

Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động, đôi mắt cô sáng lên, quần áo cũng không kịp khoác trên vai, mở cửa đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Lý Thâm đang đổ cá nhỏ vào trong vạc nước cũ trong sân.

"Anh Thâm!" Thẩm Y Y kêu một tiếng.

Lý Thâm nghe tiếng quay đầu, thấy cô ăn mặc đơn bạc, buông thùng vội vàng đi tới: “Sao em mặc mỏng manh thế đã đi ra rồi?"

"Em lo lắng cho anh." Nhìn thấy anh, cuối cùng quả tim đang treo lơ lửng của Thẩm Y Y cũng hạ xuống, không để ý sự phong trần mệt mỏi trên người anh, ôm anh, trong giọng hơi tự trách nói: "Về sau buổi tối anh đừng bắt cá nữa, nhà của chúng ta cũng không thiếu một hai bữa cá khô."

Lý Thâm vừa định nói người mình bẩn chợt dừng lại, vươn tay ôm lại cô, cúi đầu: "Lo lắng cho anh?"

"Ừm!" Thẩm Y Y gật đầu, anh có hơi cao, nhón chân có chút tốn sức, cô dứt khoát ôm cổ của anh trèo lên người anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.