Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 66



Mẹ Lý cắt ngang lời anh ta: "Còn nữa, có phải cậu cũng không muốn sống chung với tôi, muốn đuổi tôi đi hoặc là để tôi đi c.h.ế.t đúng không?”

"Mẹ, mẹ nói cái gì thế, con sao có thể để cho mẹ đi c.h.ế.t chứ? Mẹ ở chung với con con còn đang vui lắm đây này!" Lý Tam Hoành vội vàng nói.

"Vậy cậu nói, những lời đó của Lý Thiết Trụ là chính nó trời sinh thông minh nói được sao? Hay là có ai dạy nó?" Mẹ Lý phẫn nộ.

Lý Tam Hoành chững lại, mắt nhìn vợ anh ta, một cái đầu lớn như hai cái.

"Cậu che chở cô ta!" Mẹ Lý tức giận đến run rẩy: "Được, Lý Tam Hoành, dù sao bây giờ tôi đã không dám ở trong nhà rồi, tránh cho có người nhìn tôi không vừa mắt, thừa dịp tôi không chú ý muốn đập c.h.ế.t tôi. Cậu cứ xem xem hôm nay việc này giải quyết như thế nào, lúc nào giải quyết xong lúc ấy tôi sẽ trở về. Nếu cậu không muốn tôi trở về, tốt lắm, cậu sang nhà sát vách nói với tôi một tiếng, tôi lập tức đi nhảy sông tự vẫn, buổi tối sẽ bò về tìm cậu!"

Mẹ Lý quay đầu nói lưu loát với Thẩm Y Y: "Y Y, chúng ta đi!"

Thẩm Y Y: "..."

Đến khi trở lại nhà cô còn có chút mơ màng, sao cô dẫn mẹ Lý trở về rồi thế?

Nhị Bảo và Tiểu Bảo đang chờ ở cửa, vừa rồi Thẩm Y Y bảo bọn nó không được qua, bọn nó cũng ngoan ngoãn ở nhà, nhìn thấy mẹ đã trở về, bọn nó hoan hô một tiếng.

Lại nhìn thấy mẹ Lý chật vật, trên mặt trên tay cũng không thiếu vết cắt sau lưng mẹ, Nhị Bảo trừng to mắt chạy tới: “Bà nội, bà bị sao vậy? Người nào đánh bà thế? Có phải Thiết Trụ không? Con đi báo thù cho bà!"

Trên khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo tràn đầy phẫn nộ, nắm tay nhỏ cuộn thật chặt.

Tiểu Bảo nhìn thấy trên trán bà nội mình vết máu, cậu bé nhìn bà nội của mình, nhỏ giọng nói: "Đau đau."

Nhìn hai đứa cháu nội ngoan, đối lập với Lý Thiết Trụ, mẹ Lý không kìm được mà suy sụp, ôm Nhị Bảo và Tiểu Bảo, nghẹn ngào nói: "Ngoan, bà nội không đau, bà nội đã giáo huấn nó rồi."

Thẩm Y Y nhìn mẹ Lý đang rưng rưng, để không gian lại cho ba người bà cháu, yên lặng tiến vào cửa nhà.

Đại Bảo ở phòng bếp canh lửa nấu cơm, nghe thấy động tĩnh chạy đến: "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì."

"Không có việc gì." Thẩm Y Y sờ lên đầu Đại Bảo: "Đã giải quyết xong, cơm nấu xong chưa?"

"Được rồi." Đại Bảo gật đầu.

"Ngoan quá.” Thẩm Y Y nói: "Đồ ăn để mẹ nấu là được rồi, bà nội đã tới, tâm trạng bà không tốt, con và Nhị Bảo, Tiểu Bảo đi nói chuyện với bà đi, bưng khay nước lau cho bà một cái, ngăn tủ trong phòng có một lọ thuốc tiêu viêm, con cũng đưa cho bà nội lau vết thương đi."

"Bà nội bị thương?" Sắc mặt Đại Bảo căng thẳng: "Con biết rồi, mẹ."

Sau đó chạy ra đi tìm bà nội của cậu bé.

Thẩm Y Y vừa bước vào phòng bếp, bên phòng cũ âm thanh vốn đã yếu xuống bỗng nhiên cất cao, tiếng khóc thê lương và tiếng mắng tức giận còn có côn đánh vào thịt vang lên rõ ràng lọt vào tai.

Thẩm Y Y vuốt vuốt lỗ tai, trốn vào phòng bếp làm đồ ăn.

Hôm nay cơm trưa cô định làm một món khoai tây sợi xào giấm và một món đậu cô ve xào thịt.

Vừa làm xong món khoai tây sợi xào giấm, mẹ Lý đã bước vào: "Y Y, có cái gì cần mẹ giúp không?"

"Không cần, con tự làm được.” Thẩm Y Y vội vàng xào thịt ba chỉ vừa bỏ vào, không quay đầu lại nói.

Mẹ Lý còn nói: "Hay để mẹ giúp con nhóm lửa đi."

Lúc này Thẩm Y Y mới tranh thủ quay đầu lại nhìn bà một cái, gương mặt bà đã lau sạch sẽ rồi, trên mặt là nụ cười ngượng.

Thẩm Y Y hiểu, mẹ Lý có lẽ là sợ chưa hỏi cô đã qua bên này ở, sợ cô không vui nên đang lo sợ bất an.

"Vậy mẹ châm đi." Thẩm Y Y không từ chối.

Cô không có bởi vì hành vi không hỏi trước của mẹ Lý mà không vui, dù sao sự việc hôm nay ít nhiều cũng có chút liên quan đến cô, hơn nữa mẹ Lý còn là mẹ chồng của cô, là mẹ ruột của Lý Thâm, là bà nội ruột của mấy đứa nhỏ, chút ít bao dung đó cô vẫn phải có.

Nhưng.

Tuy rằng quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người là quan hệ thân thuộc nhưng lại là "quan hệ thông gia" không có liên quan m.á.u mủ. Dưới kiểu quan hệ này, mẹ Lý sẽ không xem cô như con gái ruột mà đối đãi, cô cũng không có cách nào xem mẹ Lý trở thành mẹ ruột mà yêu quý. Vì vậy giữa hai bên tốt nhất vẫn là phải có một ít cảm giác giới hạn, lúc vượt qua giới hạn thì phải để cho đối phương biết, đây là có điều kiện.

"Ừa!" Mẹ Lý vội vàng gật đầu, ngồi xuống trước bếp lửa.

Nhìn trong phòng bếp đầy củi lửa, trong lòng mẹ Lý rất vui mừng, nhà đứa thứ hai bây giờ đã biết sống rồi. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, mẹ Lý có đôi mắt sắc nén lập tức nhìn thấy trong chảo thịt ba chỉ đang dùng không ít dầu, mà nhà thằng hai không có múc dầu trong chảo ra đã đổ đậu cô ve đã ráo vào. Lượng dầu này bà có thể làm ba bốn bữa cơm, nhà thằng hai chỉ một bữa cơm đã dùng hết bấy nhiêu rồi sao?

"Ôi, con..." Là đồ trời đánh!

Mẹ Lý theo bản năng muốn quát lớn một câu, lời đã đến bên miệng, bỗng nhiên ý thức được đây đang là nhà của thằng hai, không phải đang ở nhà họ Lý, người xào rau là Thẩm Y Y, không phải người sẽ nghe lời của bà, vội vàng nuốt lời trở vào.

Thẩm Y Y ra vẻ không rõ: "Mẹ, làm sao vậy?"

"Ha ha ha.” Mẹ Lý cười ngượng, ho vài cái: “Mẹ đang hắng giọng."

"À." Thẩm Y Y kìm nén khóe môi đang cong lên, cố hết sức không để cho mình cười ra tiếng.

Ánh mắt cô nhìn xéo qua là thấy được, mẹ Lý đang nhìn chằm chằm vào dầu trong chảo của cô đột nhiên trừng to mắt, không cần đoán cũng biết chắc chắn bà cảm thấy cô bỏ dầu quá nhiều quá lãng phí. Thật ra lượng dầu cô dùng cũng không xem là nhiều, đậu cô ve khô phải bỏ nhiều dầu chút mới ngon. Mẹ Lý bình thường tiết kiệm đã quen, nên ngạc nhiên mà thôi.

Tâm trạng đau lòng của mẹ Lý kéo dài đến ăn cơm.

Lý Thâm mãi mà không trở về, Thẩm Y Y đang muốn chừa phần cơm cho anh thì đã nhìn thấy anh đã trở về.

Cô vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, chờ mong hỏi: "Anh Thâm, thế nào?"

Lý Thâm cười gật gật đầu: "Bạn của anh nói có thể, đúng lúc ngày mai anh ta phải kéo hàng vào kinh đô rồi."

"Thật sự?" Trong nháy mắt Thẩm Y Y cười như bông hoa, ân cần đi lên giúp anh xách đồ trên tay.

Đồ đang xách không nặng, Lý Thâm thuận tay giao cho cô: "Nhưng mà sáng mai anh ta sẽ xuất phát, hôm nay chúng ta phải kéo lương thực qua cho anh ta. Lúc anh trở về, thuận đường đi tìm bác Ngưu, bác ấy nói rằng buổi trưa sau khi bác ấy kéo một đợt khách vào thị trấn rồi có thể chạy về giúp chúng ta kéo lương thực."

Suy nghĩ giây lát, Lý Thâm lại bổ sung nói: "Nếu như lúc đó bác ấy chưa trở lại, anh sẽ dùng xe đẩy kéo qua đó. Em đừng lo lắng, nhất định có thể gửi lương thực cho cha mẹ em."

"Em không lo lắng." Thẩm Y Y nói, có một người đàn ông suy tính đủ điều vì cô, cô có gì để lo lắng nữa chứ: “Em đi với anh."

"Được!" Lý Thâm cưng chiều nở một nụ cười.

Lúc này Thẩm Y Y mới nhìn về phía đồ trong tay cô, tuy rằng không nặng, nhưng bao phình to: "Anh mua cái gì thế?"

"Bánh bao."

???

"Không phải em nói với anh là em muốn nấu cơm sao? Anh mua nhiều bánh bao như vậy ăn không hết đâu." Thẩm Y Y oán trách nói.

"Em thích ăn, vừa hay anh đi qua nên mua mấy cái về." Lý Thâm giải thích: "Không sao, ăn không hết thì để lại, nhiệt độ bây giờ không hư, đến lúc đó anh ăn."

"..." Thẩm Y Y vểnh môi, đương nhiên bánh bao cô cũng thích, chỉ là bữa ăn chính cô càng quen ăn cơm, có thể là bởi vì mỗi lần cô vào thị trấn đều muốn mua bánh bao, vì vậy người đàn ông này mới cho rằng cô thích ăn bánh bao như món chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.