Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 68



"Nhanh lên!" Thẩm Y Y cầm bút chọc chọc anh, đuôi lông mày nhếch lên hiện vẻ ranh mãnh vui vẻ, cố ý trêu cợt người làm cho người ta có chút ngứa răng.

Song Lý Thâm không hề có bất kỳ qua loa nào, rất nghiêm túc nghĩ một lát, mới nói: "Anh muốn nói với cha mẹ, anh nhất định sẽ chăm sóc em cẩn thận.”

"..." Thẩm Y Y trêu cợt người ta không thành công, ngược lại còn khiến mặt mình đỏ thẫm, nhét bút vào trong tay anh: "Anh biết chữ, tự anh ghi!"

Lý Thâm có đi học vài năm, Thẩm Y Y nói xong, anh thật sự đã viết, cầm bút viết từng chữ từng chữ đặc biệt nghiêm túc.

“Cha, mẹ, con là Lý Thâm, đầu tiên con muốn nói một tiếng xin lỗi với hai vị, chưa nói với cha mẹ một tiếng đã lấy con gái bảo bối của cha mẹ trở về nhà, nhiều năm qua chưa từng liên hệ với cha mẹ, thật lòng xin lỗi! Nhưng con muốn xin cha mẹ yên tâm. Con thật tâm đối xử với Y Y, con sẽ yêu thương em ấy, chăm sóc em ấy cẩn thận, xin cha mẹ tin tưởng con!”

Thẩm Y Y ở bên cạnh nhìn anh viết, mỗi chữ mỗi câu, cô cảm động đến hốc mắt ươn ướt.

Kết quả tiểu quỷ gây sự Nhị Bảo không biết chữ, đặc biệt phá hỏng bầu không khí mà đếm ngón tay, lanh lợi nói: "Cha, “anh nhất định sẽ chăm sóc em cẩn thận” không phải là mười chữ sao? Vì sao cha viết nhiều như vậy?"

Nói xong, vẻ mặt cậu bé còn kiểu "Tuy rằng con không biết chữ, nhưng cha đừng gạt con.”

Lý Thâm: "..."

Thẩm Y Y: "..."

Việc này, Thẩm Y Y là một người cưng con như trứng, cũng không nhịn được muốn đánh người.

Dán lá thư xong, mẹ Lý cũng đã rửa chén đũa xong rồi.

Cũng không biết cô sẽ ở đây bao nhiêu ngày, Thẩm Y Y đã thay đổi vỏ chăn, khăn trải giường ở phòng sát vách rồi, mẹ Lý ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt cảm động.

Sau khi thay xong, ngủ trưa tỉnh lại, cũng gần hai giờ rồi, bác Ngưu đã kéo khách xong, đã trở về giúp đỡ Thẩm Y Y kéo lương thực rồi.

Ngoại trừ lương thực Lý Thâm được phân, mua, còn có lương thực qua sơ chế của Trần Giai Di được phân, cộng lại tổng cộng có ba trăm tám mươi cân gạo và ba trăm cân lúa mì.

Một phần lương thực Lý Thâm được phân thì không động vào, để lại cho bọn họ ăn, lương thực qua sơ chế còn lại Thẩm Y Y định gửi hết gạo, lúa mì tổng hai tẳm cân cho cha mẹ cô. Ngoài ra, thịt khô và cá nhỏ khô lúc trước cô phơi cô cũng lấy mười cân nhét vào trong túi, định gửi chung cho cha mẹ cô. Không còn gì nữa hết.

Nhưng mà chuyện khiến Thẩm Y Y ngoài ý muốn chính là sau khi mẹ Lý biết được thì đặc biệt chạy trở về nhà họ Lý một chuyến, cầm theo hai mươi cân rau khô và hai mươi cân khoai lang đã khô, cười ngượng nói: "Không phải cái gì tốt, không biết bên bà thông gia có ăn quen hay không, nhưng mấy cái này trong thành phố ít có, thích đồ mới lạ có thể ăn thử."

Lễ nhẹ tình nặng, Thẩm Y Y cảm ơn nói: "Mẹ, cám ơn mẹ."

"Cái này không có gì mà cảm ơn cả, hôm nay con đã cứu mẹ, mẹ còn chưa cảm ơn con.” Mẹ Lý cười nói: "Các con đi đi, mẹ ở trong nhà giúp con trông mấy đứa nhỏ”

"Bà nội, chúng con không cần trông đâu, chúng con cũng muốn theo cha mẹ vào thị trấn!" Nhị Bảo mặc bộ đồ quần áo mới đi ra, trông rất hứng chí.

Trong phòng, Đại Bảo cũng mặc xong quần áo mới, đang giúp Tiểu Bảo mặc.

Mẹ Lý sửng sốt: "Mấy đứa nhỏ cũng đi theo?"

"Bọn nó trước đó đã ầm ĩ đòi theo, dù sao hôm nay trời không nắng, lại có xe bò ngồi, để cho bọn nó đi theo một lần cũng được.” Thẩm Y Y bất đắc dĩ nói.

"Vậy các con đi đi, mẹ ở nhà giúp các con giữ nhà!" Mẹ Lý nói.

Một nhà năm người vừa mới chuẩn bị xuất phát, cửa nhà sát vách mở ra.

Lý Tam Hoành kéo Lý Thiết Trụ đang khóc lớn oa oa đi ra: “Cái thằng ranh con nhà mày, phạm vào cái sai lớn vậy mà mày còn không biết sai ở đâu, vậy mày cút ra ngoài cho tao đi, lúc nào biết sai ở đây thì khi đó trở về cho tao!”

“Tam Hoành.” Giang Ái Linh theo phía sau cạy tay của Lý Tam Hoành, muốn cứu Lý Thiết Trụ khỏi tay Lý Tam Hoành: “Thiết Trụ là con trai ruột của anh đó, anh đuổi nó ra ngoài, anh muốn nó đi đâu chứ?”

“Thiết Trụ, con mau nhận sai với cha đi, mau!” Giang Ái Linh khóc lóc vỗ Lý Thiết Trụ.

Lý Thiết Trụ bị kéo một mạch ra, cũng biết sợ rồi, hét to: “Cha, con biết sai rồi cha, con không dám nữa hu hu hu.”

“Mày nên xin lỗi với tao sao? Mày nên xin lỗi bà mày!” Lý Tam Hoành thở hổn hển, chỉ vào mẹ Lý đang đi ra tiễn mấy người Thẩm Y Y đi, đá Lý Thiết Trụ một cái: “Đi, xin lỗi bà nội, còn cô nữa!”

Nửa câu sau là nói với Giang Ái Linh.

Giang Ái Linh nào dám nói không, kéo Lý Thiết Trụ bị đánh tới sưng húp mặt mày còn đang nghẹn ngào khóc nức nở đi về phía mẹ Lý: “Mẹ…”

Lời còn chưa nói hết, mẹ Lý hất mặt, quay về nhà Thẩm Y Y, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Bà không tiếp nhận lời xin lỗi như thế này.

Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ bị làm lơ, chật vật quay đầu nhìn Lý Tam Hoành.

Lý Tam Hoành nhẫn tâm: “Không được mẹ tha thứ, vậy các người cũng không cần về nữa!”

Sau đó quay về cũng “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Giang Ái Linh cầm tay của Lý Thiết Trụ, thê thảm nhìn gia đình Thẩm Y Y.

Nhìn gia đình năm người Thẩm Y Y lên xe bò, vào thành phố!

Giang Ái Linh: “...” Ấm ức muốn khóc.

Đi vào thành phố, kéo lương thực đến đội vận chuyển trước.

Người bạn trong đội vận chuyển của Lý Thâm tên Triệu Hữu Lương, nhìn thấy họ rất nhiệt tình, luôn miệng gọi Thẩm Y Y là chị dâu, vỗ n.g.ự.c nói nhất định sẽ đưa số lương thực này tới nhà cô.

Thẩm Y Y do dự có nên đưa tiền cho Triệu Hữu Lương mang về cho cha mẹ cô hay không, hoặc là qua mấy ngày nữa rồi gửi đi.

Lúc này, Lý Thâm lấy ra một phong thư, hơi nghiêng người chắn lại, đưa cho Triệu Hữu Lương: “Lão Triệu, trong này có ít tiền, làm phiền cậu giao cho cha mẹ vợ tôi giúp tôi.”

???

Thẩm Y Y nhìn phong thư đó, giống như rất dày.

“Được!” Triệu Hữu Lương nhanh chóng nhận lấy phong thư nhét vào trong túi: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau khi cất phong thư xong, Triệu Hữu Lương tạm biệt: “Vậy anh Thâm, chị dâu, nếu không còn việc gì khác, tôi đi làm việc trước.”

“Đi đi, đi đi.” Thẩm Y Y cười híp mắt nói, đợi sau khi Triệu Hữu Lương đi, cô nhìn Lý Thâm, ánh mắt thâm sâu.

Lý Thâm: “...”

Giả vờ bình tĩnh, ho một tiếng: “Vợ à, chúng ta đi dạo phố không?”

“Ừm.” Thẩm Y Y đáp, nhìn ông Ngưu đang chơi với ba đứa nhỏ ở gần đó, nói nhỏ: “Anh Thâm, anh nói thật, bên trong phong thư đó có bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm.” Lý Thâm nhìn vợ mình, không dám che giấu nửa chữ, thành thật nói.

??? Nhiều như vậy?

Thẩm Y Y lại hỏi: “Vậy anh có thể nói cho em biết, anh còn có bao nhiêu tiền riêng không?”

“Còn bảy trăm.” Lý Thâm rất thượng đạo: “Quay về anh sẽ đưa tiền cho em!”

Coi như anh thức thời!

Thẩm Y Y cực kỳ hài lòng, có chút tò mò vì sao anh lại có nhiều tiền như thế, trong lòng còn có một suy đoán mơ hồ nảy nở.

Nhưng bây giờ ở bên ngoài, người nhiều hỗn tạp, không tiện hỏi.

Đợi về nhà đi.

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, cả nhà còn phải dạo trong thành phố, mà bên ông Ngưu đã tới giờ, phải kéo đợt khách buổi trưa của ông ấy về, không thể đợi Thẩm Y Y bọn họ.

Lý Thâm đưa cho ông Ngưu hai đồng, ông Ngưu bèn rời đi.

Khoảng sáu giờ trời đã tối, đi bộ về dẫn ba đứa con ít nhất cũng phải đi năm mươi phút, Thẩm Y Y tính toán thời gian, có hơi hối hận vì dẫn ba đứa con tới, nếu chỉ có cô và Lý Thâm, hơn nửa tiếng là có thể đi về.

Nhưng lần này cô đồng ý để ba đứa đi theo, thực ra cũng là có chuyện chính, chúng lớn như vậy còn chưa từng chụp hình, thời thơ ấu rất tươi đẹp nhưng cũng rất ngắn ngủi, Thẩm Y Y muốn chụp cho chúng một vài tấm hình kỷ niệm.

Hơn nữa cha mẹ cô còn chưa từng nhìn thấy Lý Thâm và ba đứa nhỏ, lần này chụp xong, đợi hình rửa xong sẽ gửi cho cha mẹ cô.

Cho nên trạm đầu tiên của gia đình họ là tới quán chụp hình.

quán chụp hình trang trí rất sáng sủa, trên tường và trên cái bàn kính dán hình lớn nhỏ, không có màu sắc, tư thế chụp hình hoặc là ngồi hoặc là đứng, rất quy tắc.

Lúc này máy ảnh còn chưa phổ biến, chụp hình vẫn là một chuyện rất xa xỉ rất thần thánh.

Nhị Bảo xưa nay hoạt bạt đứng trước máy ảnh cũng trở nên gò bó lại, mắt nhìn máy ảnh, mím môi, hai tay thả lỏng hai bên, hai chân đứng thẳng.

Khi cậu nhóc tinh nghịch trở nên đứng đắn, khỏi phải nói đáng yêu nhường nào.

Giá tiền các kích thước khác nhau, Thẩm Y Y đặt toàn bộ cỡ năm tấc, năm hào một tấm, họ chụp hai mươi tấm, mười đồng.

Có ảnh cả gia đình, có ảnh chụp chung của ba đứa nhỏ, Lý Thâm và Thẩm Y Y chụp chung, còn có hình của riêng từng người.

Có một số rửa hai bức, dùng để gửi cho cha mẹ Thẩm.

Phải một tuần mới có thể lấy được ảnh.

Trả tiền xong, cả nhà bèn tới cung tiêu xã một chuyến.

Trước đây, khi đào giếng nước, Thẩm Y Y tới thành phố hai chuyến, chạy tới khu dân cư bán 30 cân lương thực, không lấy tiền chỉ lấy phiếu, đổi được không ít phiếu về.

Lại mua sắm không ít đồ ở cung tiêu xã, mới định quay về.

Không biết Lý Thâm mượn ở đâu một chiếc xe đạp hai càng, họ cũng không cần đi bộ về.

Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi phía trước, Thẩm Y Y ôm Tiểu Bảo ngồi phía sau, hai càng to kiên cường thồ năm người về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.