Lần trước lúc anh cho cô hai trăm đồng, cô đã biết chắc chắn anh có con đường nào đó kiếm tiền, nhưng khi đó cô mới quay về ngày thứ hai, anh không tin tưởng cô, cô cũng không tiện hỏi.
Nhưng cho dù không hỏi, trong lòng cô ít nhiều cũng có thể đoán ra được chút ít.
Dù sao thì ở thời đại này, ngoài những nhóm người khá đặc thù kia, người có thể một lúc kiếm được nhiều tiền như thế, không có cách khác.
Nghĩ xong, Thẩm Y Y đặt hộp sang một bên, trực tiếp hỏi.
Hôm qua Lý Thâm đã chú ý tới cô có gì muốn hỏi mình, vừa nãy khi đưa tiền cho cô, nhìn nét mặt của cô liền biết chắc chắn cô đã đoán được.
Quả nhiên cô hỏi thật.
Lý Thâm nhìn cô, có hơi do dự có nên nói cho cô biết không.
Dù sao thì những chuyện anh làm bây giờ không hợp pháp.
Anh sợ cô ghét bỏ anh.
Thẩm Y Y nhìn nét mặt của anh cũng hiểu, thấy anh thế mà còn muốn che giấu mình, hung hăng chọc vào n.g.ự.c anh: “Chính là thật! Đúng chứ? Anh còn muốn giấu em? Rốt cuộc em có phải là vợ anh không?”
Thái độ này của cô ngược lại khiến Lý Thâm thở phào, trong lòng có chút yên tâm, vươn tay nắm lấy tay cô, đặt lên lồng n.g.ự.c của mình, thấp giọng nói: “Không phải anh muốn giấu em, anh là sợ em sẽ ghét bỏ anh.”
Thực ra muốn giấu cũng không giấu được, bởi vì anh kiếm tiền chính là muốn cho cô tiêu, anh kiếm đâu ra số tiền này phải nói rõ với cô.
“Sao em lại ghét bỏ anh? Anh là chồng em mà!” Thẩm Y y trả lời cũng rất thẳng thắn, cho anh đủ cảm giác an toàn.
Lý Thâm nghe vậy cũng ấm lòng: “Vậy em sẽ không cảm thấy chuyện anh làm không đúng chứ?”
Thẩm Y Y kiên định lắc đầu, bản thân chuyện này không sai.
“Nhưng chuyện này vẫn quá nguy hiểm.” Thẩm Y Y muốn thuyết phục anh, vì vậy còn không tiếc dùng mỹ nhân kế, ôm eo của anh, lấy tình động lòng, lấy lý thấu hiểu: “Anh đừng làm nữa được không? Lỡ như xảy ra chuyện gì, anh bảo em và ba đứa con phải làm sao?”
Lý Thâm vươn tay ôm cô: “Nhưng anh muốn cho em và các con sống tốt một chút.”
“Em có tiền.” Thẩm Y Y nũng nịu nói.
“Đó là tiền của cha mẹ vợ.” Lý Thâm lắc đầu, cúi đầu nhìn cô: “Em đã gả cho anh, anh còn để em dựa vào nhà mẹ trợ cấp, không được đâu.”
Người đàn ông giống như Lý Thâm, rất khó an tâm tiếp nhận sự hỗ trợ của nhà vợ.
Nhưng Thẩm Y Y lại không thể nói ra chân tướng: “...”
“Vậy chúng ta sống tiết kiệm một chút.” Thẩm Y Y trực tiếp ngồi lên đùi anh, tiếp tục dùng mỹ nhân kế.
Trước tiên trấn an anh, sau đó từ từ tính toán.
Lý Thâm ôm cô, cổ họng khô khốc, kiên trì nói: “Nhưng anh muốn cho em và các con sống tốt một chút.”
Trước đây cô vẫn luôn đòi ly hôn với anh, anh hết cách.
Bây giờ cô nguyện ý sống cùng anh, anh liền muốn tận lực để cô sống tốt một chút, chung quy bây giờ mượn danh cha mẹ cô, số tiền anh kiếm được cô cũng có thể tiêu đàng hoàng.
“...” Đã bị chặn lại rồi, Thẩm Y Y hơi tức giận, nắm lấy chỗ nào đó của anh.
Cơ thể Lý Thâm cứng nhắc, cầm lấy gáy của cô, cúi đầu hôn lên, lẩm bẩm nói: “Vợ à, anh sẽ rất cẩn thận.”
Cẩn thận cũng có nguy hiểm.
Thẩm Y Y không khuyên được, trực tiếp thu lại mỹ nhân kế, vô tình đẩy anh ra, xuống giường mặc quần áo.
Nhìn anh một cái, ném lại một câu “Anh tự xử”, cười trộm chạy đi giống như đạt được ý đồ xấu.
Lý Thâm: “...” Cô có dám chạy chậm chút không?
Thẩm Y Y về phòng lớn, ba đứa con còn chưa dậy, sau khi lấy đồ thay xong, đi rửa mặt, vừa định đi nấu bữa sáng liền nghe thấy có người gõ cửa.
Hồ nghi, ai tới nhà sớm như vậy?
Vừa mở cửa ra, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngoài cửa, thực sự dọa Thẩm Y Y một phen, thế mà lại là Chu Phong Thu!
Cô không nhịn được sờ mặt mình, cô bại lộ rồi?
Hiển nhiên không phải.
Chu Phong Thu nhìn thấy cô gái xuất hiện trước mặt, mắt sáng lên, nhà anh Thâm thế mà còn có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Là em gái sao?
Anh ta bật thốt: “Nữ đồng chí, xin chào.”
Thẩm Y Y tỉnh bơ nhìn anh ta, gật đầu: “Chào anh, xin hỏi tìm ai?”
“Tôi tìm anh Thâm, chính là Lý Thâm.” Chu Phong Thu nhìn cô, trên mặt mang theo chút xấu hổ: “Xin hỏi cô là em gái của anh Thâm sao?”
“Cô ấy là vợ của tôi!”
Giọng nói trầm lạnh của Lý Thâm bỗng nhiên chen vào, Thẩm Y Y quay đầu nhìn, anh đã mặc đồ xong đi ra. Nhưng sắc mặt đó…không tốt lắm, đen có thể nhỏ mực rồi.
Thẩm Y Y không lộ biểu cảm nhìn qua lại giữa Lý Thâm và Chu Phong Thu, bỗng nhiên hiểu ra gì đó.
Cho nên “anh” mà Chu Phong Thu nói lần trước là Lý Thâm?
Còn không dám chắc chắn, nhưng thế giới này cũng quá nhỏ!
Chu Phong Thu chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang!
Cô gái xinh đẹp như vậy thế mà đã kết hôn rồi?
Giống như vì để anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, một âm thanh non nớt đáng yêu vang lên: “Mẹ!”
“Đây?” Thẩm Y Y quay đầu, nhìn thấy Tiểu Bảo vừa mới ngủ dậy đi ra.
Thẩm Y Y đi tới chỉnh lại quần áo Tiểu Bảo mặc lệch, lại nhìn Lý Thâm và Chu Phong Thu một cái, kéo Tiểu Bảo tới nhà bếp nấu bữa sáng, nhường không gian cho họ.
Chu Phong Thu bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, khó mà tin được: “Trông trẻ như vậy, đã có con rồi?”
“Không sai!” Lý Thâm cười như không cười: “Ba đứa, hai đứa đều sáu tuổi, đều là con của tôi.”
“Cậu còn mơ tưởng không?”
Câu nói cuối cùng khiến Chu Phong Thu giật mình, tâm tư gì đó đều không có.
Cô gái…không, người phụ nữ xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng đó là vợ của anh Thâm!
Dám mơ tưởng vợ của anh Thâm? Trừ phi anh ta không cần mạng nữa!
Vội vàng kéo giãn quan hệ: “Anh Thâm, anh nói gì vậy? Đó là chị dâu của em, em còn có thể mơ tưởng chị ấy sao? Không thể, em chỉ là không ngờ chị dâu trẻ trung xinh đẹp như vậy, anh Thâm, anh có phúc nha! Ha ha ha.”
Còn lấy một miếng thịt từ phía sau ra, lấy lòng nói: “Anh, anh ăn sáng chưa?”
Một tảng thịt to như thế không nhận được một ánh nhìn của Lý Thâm, anh hờ hững ra hiệu chiếc xe hai khung dựng trong sân: “Xe ở kia.”
Trên mặt chỉ thiếu điều viết mấy chữ to “mau cút”.
Chu Phong Thu cực kỳ ảo não, sao anh ta không có mắt nhìn như vậy chứ? Người phụ nữ có thể xuất hiện ở nhà anh Thâm vào sáng sớm, còn tới mở cửa, ngoài vợ anh Thâm, còn có thể là ai?
Không phai, sao anh ta biết vợ của anh Thâm sẽ xinh đẹp như vậy? Giống như cô gái mười tám tuổi, không hề giống người mẹ của ba đứa con!
Chu Phong Thâm thầm ấm ức, tươi cười cầm thịt treo trên cái móc dưới mái hiên, vô cùng nịnh nọt nói: “Anh, đây là thịt em cầm tới hiếu kính anh và chị dâu.”
Không hề dám nhắc tới thực ra anh ta nghe Trần Cường nói tài nghệ nấu nướng của Thẩm Y Y cực kỳ đỉnh, mới thuận đường xách hai cân thịt tới, muốn nếm thử tay nghề của cô.
Lý Thâm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái.
Chu Phong Thu mặt dày mỉm cười, nói chuyện chính: “Anh Thâm, anh có cách kiếm tiền khác không?”
Thứ Chu Phong Thu thích nhất trong cuộc đời, là tiền!
Trước đây bán lô đồng hồ đó, anh ta đã kiếm được 800 đồng, vui như điên, chạy vào thành phố chơi thỏa thích mấy ngày, còn mua một chiếc xe đạp sườn ngang 28.
Mà thứ Chu Phong Thu cảm thấy hứng thú nhất chính là kiếm tiền!
Sau khi chơi thỏa thích mấy ngày, cơn nghiện kiếm tiền của anh ta lại bộc phát, bèn nhân cơ hội đạp xe về, chạy tới thương lượng với Lý Thâm.
Đây cũng là chuyện Lý Thâm đang suy nghĩ mấy hôm nay, anh trầm ngâm một chút: “Dạo này các đội sản xuất đều đang chia lương thực, trong tay xã viên có rất nhiều lương thực, trong đó hầu hết lương thực đã qua sơ chế đều phải bán, có một số người bán tới trạm lương thực, xã cung tiêu, có một số người muốn kiếm thêm chút ít sẽ cầm tới chợ đen bán, chúng ta nghĩ cách thu số lương thực này lại.”