Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 78



Trần Cường và Chu Phong Thu vừa tiến đến nhìn thấy bao tải căng phồng còn có hộp nhỏ được xếp chồng chỉnh tề bên cạnh, đôi mắt trợn trừng.

"Nghiệm hàng đi." Thẩm Y Y dùng giọng nói khàn khàn thô ráp nói.

Trần Cường và Chu Phong Thu tiến lên kiểm hàng.

Không có vấn đề.

Kế tiếp chính là trả tiền, gạo 0.8 một cân, tổng cộng mười ngàn cân, chính là tám nghìn đồng; đồng hồ một trăm bốn mươi đồng một chiếc, một trăm chiếc chính là mười bốn nghìn đồng. Cộng lại là hai mươi hai nghìn đồng.

Lý Thâm không có đưa tiền trước, bảo Trần Cường và Chu Phong Thu mang thứ đó tới, non nửa bao tải. Vừa mở ra, đồ sứ, thi họa, còn có mấy món trang sức.

Tùy ý Thẩm Y Y chọn lựa.

Thẩm Y Y sợ ngây người, cô là người biết nhìn hàng, bên trong có không ít thứ đáng giá, tranh chữ có một vài bức là bút tích thực của nhân vật nổi danh trong lịch sử. Đồ sứ cũng có không ít, trong đó hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Y Y nhất chính là một ấm trà màu thiên thanh, cầm lên ngắm nhìn, đúng là đồ gốm Nhữ!

Ngôi vị của đồ gốm Nhữ ở Đại Tống là đứng đầu ngũ đại danh diêu, trên lịch sử gốm sứ Trung Quốc có truyền thuyết "Nhữ Diêu Vi Khôi", thống kê kinh tế, đến thế kỷ 21, truyền lưu hậu thế chưa đến trăm món, vô cùng quý báu!

Còn có người bị lậm, bỏ ra giá cao ba tỷ!

Trừ nó ra, cũng có không ít đồ trang sức khi đặt vào phòng đấu giá đời sau, đều là vỗ búa quẹt quẹt tiền.

Thẩm Y Y: "Mấy món này, tôi lấy hết!"

"Mười hai nghìn!"

???

Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thâm.

Không chỉ cô, ngay cả Chu Phong Thu cũng bị Lý Thâm khiến cho sững người, bị Trần Cường kéo một cái mới vội vàng thu hồi biểu cảm khiếp sợ, biểu cảm ra vẻ "Không sai, đúng với cái giá này”.

Thẩm Y Y: "..." Đừng cho là tôi không thấy!

Bọn họ làm những việc này, tuyệt đối là còn lâu mới là cái giá này.

Tuy rằng, đừng nói mười nghìn, có là một triệu để có được mấy thứ này thì cũng là Thẩm Y Y buôn bán lời. Nhưng đó là bởi vì cô có ánh mắt nhìn siêu xa, bọn Lý Thâm không có, bọn họ cũng không biết cô có.

Mà bây giờ, đồ cổ không đáng giá, tiền mới là đáng giá nhất!

Lý Thâm làm vậy là công phu sư tử ngoạm!

Cô mà đồng ý thì cô chính là đồ ngốc!

Mà hoạt động tâm lý của cô giống như đã bị Lý Thâm nắm rõ rồi, nói: "Mười nghìn! Không trả giá!"

"..." Được rồi được rồi, ai bảo anh là người đàn ông của cô chứ! Để anh kiếm lời cao tí thì đã sao!

"Được!" Thẩm Y Y đồng ý.

Lý Thâm ra hiệu Trần Cường đưa tiền cho cii, giảm đi mười nghìn, còn lại mười nghìn hai, một xấp tiền dày một xâu xu tròn nhiều đặt ở trong một cái túi.

Đã vậy, Thẩm Y Y cầm tiền, giơ lên túi đồ cổ đầy nữa túi, đi.

Rời đi không bao xa, cô cảm giác rõ ràng có người theo cô.

À, đây là không tín nhiệm cô à!

Cũng đúng, có thể lấy nhiều đồ như vậy, không nghi ngờ mới không bình thường, chỉ cần không phải muốn đánh nhau cướp của là được!

Về Lý Thâm, Thẩm Y Y vẫn rất tín nhiệm.

Không để ý anh, cô đạp xe đạp vào thị trấn, quẹo tới quẹo lui quẹo xuôi quẹo ngược những con hẻm trong thị trấn, sau đó tiến vào không gian, giả trang thành bộ dáng một phụ nữ người trung niên, đợi sau tiếng sau mới đi ra.

Đạp xe trở lại phụ cận thôn Thanh Thủy, tiến vào không gian, bỏ lớp hóa trang, về nhà.

Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, áo len Thẩm Y Y đan cho Lý Thâm vẫn chưa hoàn thành. Trước mắt sắp sửa vào mùa đông rồi, mấy ngày nay Thẩm Y Y không đi đâu hết, chỉ ở trong nhà, ngồi ở trên giường lò ấm áp dễ chịu đan áo len.

Đan bảy tám ngày, cuối cùng đã làm xong áo len.

Cô giơ lên ngắm nghía một cái, tuy rằng đường may không hài hòa, còn có những chỗ hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng, ít nhất có thể mặc!

Thẩm Y Y có chút phấn khích, muốn kêu Lý Thâm đến thử, mới phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi mà Lý Thâm vẫn chưa về.

Mấy ngày nay mỗi ngày Lý Thâm đều là đi sớm về trễ, Thẩm Y Y biết anh đang làm việc gì, vì vậy cũng không có quản anh.

Mấy đứa nhỏ đã ngủ, Thẩm Y Y cẩn thận từng li từng tí rời khỏi giường, choàng áo bông, cầm ngọn đèn đến phòng bếp, hâm nóng đồ ăn, nấu thêm một chén nước gừng đường đỏ, Lý Thâm đã trở về rồi.

"Có lạnh không?" Thẩm Y Y sờ lên tay của anh, lạnh lẽo tới mức cô run lên một cái, quay người đi múc nước ấm cho anh: "Anh đi tắm trước đi, làm ấm người!”

"Anh đi trước đi, em đi lấy quần áo cho anh." Thẩm Y Y nói, lu bu chạy về trong phòng lấy áo ngủ cho anh.

Chờ anh đi tắm xong, Thẩm Y Y mang cả đồ ăn và nước gừng đường đỏ bưng lên giường lò trong căn phòng nhỏ. Đêm hôm tối tăm, ngồi ở trên giường lò ăn ấm hơn ăn ở gian nhà chính.

Lý Thâm lau người thay xong quần áo bước vào, nhìn thấy đồ ăn nóng bốc hơi và nước gừng đường đỏ trên mâm, trong lòng ấm áp.

Thẩm Y Y đưa nước gừng đường đỏ cho anh: “Uống cái này trước đi!"

"Được!" Lý Thâm vô cùng ngoan ngoãn, uống một hơi hết chén nước gừng đường đỏ, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Thẩm Y Y chống cằm nói chuyện phiếm cùng anh: "Không có gặp phải nguy hiểm nào chứ?"

"Không có!"

"Vậy thì tốt." Thẩm Y Y gật gật đầu, rất nghiêm túc dặn dò anh: "Bất kể thế nào, gặp phải nguy hiểm nhất định phải chạy trước, coi như là lỗ cũng không sao hết, an toàn của anh mới là trọng yếu nhất!"

"Anh biết rồi, vợ!" Lý Thâm trả lời rất nghiêm túc, vừa ăn cơm, vừa duỗi một tay cầm tay Thẩm Y Y, nhéo nhéo.

Trông là đang cảm động vô cùng

Thẩm Y Y oán trách nhìn anh một cái, duỗi tay nắm chặt bàn tay to của anh, xoa bóp một cái.

Lý Thâm nhớ tới cái gì, xuống giường lò: "Vợ, anh có cái này cho em!"

"Cái gì thế?" Thẩm Y Y nói: "Anh ăn cơm xong rồi hãy nói..." đi.

Cô còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy Lý Thâm lấy ra một bao tải to từ trong tủ chén, sau đó từ trong bao lấy ra một vật hình vuông dùng bao vải che phủ cực kỳ chặt chẽ.

Anh kín đáo đưa cho Thẩm Y Y, giọng điệu xen lẫn nịnh nọt: "Vợ ơi, đây là tiền mấy ngày nay anh kiếm, cho em hết!"

???

Thẩm Y Y mở bao bố ra, bên trong là từng chồng từng xấp tiền lớn, dù là có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bất ngờ mà hít vào một hơi: "Đây là bao nhiêu tiền?"

"Mười sáu nghìn năm trăm đồng!"

!!!

Thẩm Y Y đơ người!

"Anh..." Thẩm Y Y thoáng cái không biết nên khen anh như thế nào: "Sao giỏi quá vậy?”

Được người phụ nữ của mình dùng ánh mắt khiếp sợ và sùng bái nhìn, thỏa mãn sâu sắc lòng hư vinh của Lý Thâm.

Năm tấn lương thực, anh chia thành từng nhóm bán cho những người khác nhau, có vài người bán giá 1,2, có vài người bán giá 1,3, cũng có bán giá 1,4 hoặc 1,5, bình quân đại khái là 1,3 một cân, như vậy tổng thu nhập là mười ba nghìn đồng, giảm đi tám nghìn tiền vốn, thì lợi nhuận là năm nghìn đồng. Còn một trăm chiếc đồng hồ anh chia thành từng tốp bán cho ba anh lớn ở chợ đêm Thượng Hải, nâng giá lên một trăm chín mươi lăm một chiếc, tổng thu nhập là mười chín nghìn năm trăm, trừ đi mười bốn nghìn giá vốn, lợi nhuận bốn nghìn năm trăm đồng. Cộng lại chính là chín nghìn năm trăm đồng, còn có đồ cổ anh buôn bán lời mười nghìn đồng, tổng là mười chín nghìn năm trăm đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.