Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 93



Mẹ Thẩm lặn lội đường xa tới, còn là lần đầu tiên tới, dĩ nhiên nhà họ Lý phải chiêu đãi.

Mẹ Lý lập tức quay về thương lượng với chồng, Lý Thâm rất có mắt nhìn, biết mẹ vợ và vợ chắc chắn còn có lời muốn nói, bèn tìm cớ gọi ba đứa con ra ngoài.

Thẩm Vũ Hiên cũng biết, thế là cũng ra ngoài.

Đơn độc đối mặt với con gái, mẹ Thẩm không thả lỏng như thế, lo lắng nói: “Con gái, con nói với mẹ, rốt cuộc là sao? Sao con lại đột nhiên gả đi, còn có mấy đứa con? Vì sao con không nói với cha mẹ?”

Ngày mẹ Thẩm biết con gái kết hôn sinh con, quả thật là sấm sét giữa trời quang, mà con gái xuất giá đã đành, lại không phải gả cho Lâm Gia Đống mà là một người khác!

Trong lòng vừa sợ vừa cuống, hoài nghi con gái mình có phải bị người ta gạt hoặc là chịu ấm ức gì không, đợi sau khi Thẩm Vũ Hiên ở trường về, lại đưa cha Thẩm tới nhà cha mẹ chồng, liền vội vã xuống nông thôn…

Thẩm Y Y biết không giấu được mẹ mình, thế là che đi chuyện cô đi theo tình tiết, những chuyện khác đều nói thật với bà.

Mẹ Thẩm nghe xong: “Cho nên con vốn dĩ muốn gả cho Lâm Gia Đống nên bỏ thuốc, sau đó bị Lý Thâm uống nhầm, sau đó các con có quan hệ mới kết hôn, nhưng trong quá trình đó con vẫn luôn muốn ly hôn nên mới không nói với cha mẹ, nhưng hơn một tháng trước đã nghĩ thông suốt, muốn sống vui vẻ với Lý Thâm và ba đứa con, cho nên mới nói với cha mẹ?”

Thẩm Y Y cẩn thận nhìn mẹ cô, vô cùng chột dạ: “...Gần như vậy, chính là ý này!”

“Con!” Mẹ Thẩm suýt chút không thở kịp, bà vốn còn tưởng con gái mình chịu ấm ức to lớn gì, kết quả con gái mới là người khiến người khác chịu ấm ức to lớn!

Bà đã tạo nghiệt gì? Lại sinh ra đứa con gái như vậy!

Bà muốn chửi, lại sợ con gái bị chửi sẽ đòi sống đòi c.h.ế.t giống như trước, nín giận không phát tác.

Thẩm Y Y cũng sợ bà nhịn tới sinh bệnh, chủ động ghé sát tới, ngượng ngùng nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn đánh hay mắng con, mẹ đánh đi! Mẹ mắng cũng được, con tuyệt đối không tức giận, cũng tuyệt đối không đánh trả!”

Cô yếu thế như vậy, mẹ Lý vốn dĩ một bụng tức giận ngược lại không còn tức giận như thế nữa.

Tốt xấu qua lần này, con gái trở nên hiểu chuyện không ít.

Bà thở dài, vỗ tay của cô nói: “Nếu đã tỉnh ngộ rồi, Lý Thâm lại yêu con như thế, ba đứa trẻ còn ngoan ngoãn như thế, sau này con phải sống hạnh phúc với họ, không thể giống như trước kia nữa, biết không?”

“Vâng vâng.” Thẩm Y Y vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi mẹ!”

hai mẹ con lại nói một số chuyện tri kỷ, chẳng mấy chốc, một âm thanh hỗn tạp truyền tới.

Mẹ Thẩm đột nhiên nhớ ra gì đó, kéo con gái nói: “Suýt chút quên mất, con gái, mẹ cũng đưa của hồi môn của con tới rồi, chúng ta phải dỡ đồ từ trên xe xuống, để lão Từ về trước.”

Vừa nãy Thẩm Y Y về với Lý Thâm đã nhìn thấy chiếc xe ô tô ở cổng nhà cùng với túi lớn túi nhỏ đồ phía sau xe ô tô.

Không cần nghĩ cô cũng có thể đoán được là đồ mẹ mang tới chống lưng cho cô, nếu là trước khi cô chưa xuống nông thôn, mẹ cô vì chống lưng cho cô làm lớn như vậy, cô cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng bây giờ nhà cô có tình huống gì, trải qua một kiếp, cô hiểu rõ mồn một, bèn kéo mẹ cô: “Mẹ, mẹ đợi một chút đã.”

“Sao vậy?” Mẹ Thẩm không hiểu.

“Mẹ nói cho con biết xe ô tô ở đâu ra? Còn có số túi lớn túi nhỏ kia, con còn nhìn thấy có một chiếc xe đạp, những thứ này phải tốn không ít tiền nhỉ, đều từ đâu ra vậy?”

“Đây, đây đương nhiên là mẹ và cha con chuẩn bị cho con, tình huống nhà chúng ta chi nổi những thứ này nhỉ?” Nhân vật trong nháy mắt điều hoán tới, ngữ khí của mẹ Thẩm rất yếu.

“Mẹ, mẹ còn không nói thật với con.” Thẩm Y Y nhăn mày nói: “Lương của mẹ và cha đều mất rồi, mẹ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

?

Mẹ Thẩm trừng to mắt: “Sao con biết?”

“Tiểu Lệ viết thư nói cho con biết!” Thẩm Y Y nói dối không cần bản thảo.

Tiểu Lệ là hàng xóm nhà cô, trước đây quan hệ không tồi, chỉ là sau đó cô xuống nông thôn, Tiểu Lệ ở lại thành phố, họ không còn liên lạc nữa.

Nhưng điều này không ảnh hưởng cô lợi dụng Tiểu Lệ nói dối.

Mẹ Thẩm tin, có hơi chần chừ.

“Mẹ, Tiểu Lệ còn nói với con cha cũng bệnh rồi, mẹ với cha mất chức không nói cho con biết đã đành, nhưng cha đã bệnh rồi, mẹ cũng không nói với con!” Thẩm Y Y nói.

“Bây giờ cha con đỡ hơn nhiều rồi.” Mẹ Thẩm yếu ớt nói.

“...” Thẩm Y Y cũng ngại hỏi trước đây sao bà không nói cho cô biết, dù sao thì trước đây cô đi theo tình tiết, cho dù cha mẹ cô nói cho cô biết cũng vô dụng.

Nhưng cô biết quả thật mẹ cô nói thật, kiếp trước, cha cô từ năm nay đã dần chuyển biến tốt, đợi cô quay về, cha cô đã gần như khỏe hẳn rồi.

“Được.” Thẩm Y Y nói: “Vậy cha mẹ đều không đi làm nhiều năm như vậy, cha trị bệnh uống thuốc cũng phải tiêu tiền, cha mẹ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mua nhiều đồ như thế? Xe ô tô này lại từ đâu ra?”

Mẹ Thẩm phát hiện con gái trở nên hiểu chuyện, nhưng cũng cường thế hơn, lúc bà đối mặt với cô lại sẽ có cảm giác chột dạ, chỉ có thể nói thật.

“Tiền là mượn từ ông bà nội con.”

Ông của Thẩm Y Y là một sĩ quan không lớn không nhỏ lúc đánh trận, sau khi quốc gia thành lập, bèn lui xuống, không lựa chọn tiếp tục tòng chính, trong dòng lũ sau đó mới không bị ảnh hưởng, ngược lại được tôn kính, bây giờ mỗi tháng quốc gia đều sẽ phát một khoản trợ cấp cuộc sống, có chút tiền cũng không kỳ quái.

“Vậy xe ô tô thì sao?” Thẩm Y Y lại hỏi.

“Xe là mượn từ người bạn từng đến Liên Xô học tập cùng cha con, cha mẹ cũng là dạo này mới biết hóa ra ông ấy làm xưởng trưởng của xưởng máy móc trong thành phố này, bèn liên lạc với ông ấy.”

“Ông ấy là cán bộ cấp địa sư, quốc gia phân phát xe ô tô cho ông ấy, vừa hay ông ấy từ trong thành phố tới huyện xử lý chuyện, biết mẹ phải mang nhiều đồ như thế tới cho con, bèn cho mượn xe của ông ấy để mẹ mang đồ tới.”

Thẩm Y Y gật đầu, lúc quốc gia vừa mới thành lập, dốc sức phát triển công nghiệp nặng, cử không ít tinh anh đến Liên Xô học tập, mà cha cô là một trong số đó, quen biết xưởng trưởng xưởng máy móc thành phố cũng không kỳ quái.

Mẹ Thẩm nhìn sắc mặt của cô, tiếp tục nói: “Mẹ nghĩ, con gả xa như thế, bình thường nếu có người ức h.i.ế.p con, chúng ta cũng không thể chống lưng cho con, lái xe ô tô tới, ít nhất có thể cho người ta biết phía sau con cũng có người che chở, muốn ức h.i.ế.p con thì phải cân nhắc, cho nên mới mượn.”

“...” Thẩm Y Y ngoài đau lòng lại có chút cảm động, ôm lấy mẹ cô: “Mẹ, cảm ơn mẹ đối xử tốt với con như vậy!”

Mẹ Thẩm vỗ lưng của cô: “Có gì mà cảm ơn? Mẹ là mẹ con, không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?”

Vừa mới nói xong, một người đàn ông trung niên đi vào, cười nói với mẹ Thẩm: “Bà Thẩm, có thể tôi phải về trước rồi.”

“Chúng tôi lập tức dỡ đồ xuống.” Mẹ Thẩm lập tức nói.

Thẩm Y Y buông mẹ cô ra, ôm lấy tay bà đi ra ngoài.

Bên ngoài đã có không ít người vây xem xe ô tô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.