Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu

Chương 11: Chương 11



Những mánh khóe nhỏ nhặt, chẳng đáng để mang ra bàn luận, nhưng khi phải lời qua tiếng lại, giằng co qua lại, chúng lại trở thành vũ khí lợi hại nhất.

 

"May mà chúng ta còn có thể gặp riêng nhau nhỉ." Tôi dùng giọng điệu thiếu nữ hơi ngưỡng mộ, mang chút vui vẻ xen lẫn nét đơn thuần, bày tỏ sự hạnh phúc của mình.

 

Ánh mắt cậu ta rơi trên mặt tôi, có lẽ đã nhìn thấy lớp nhũ óng ánh trên bọng mắt, lấp lánh như giọt lệ khẽ rơi nơi hàng mi. Cũng có thể, cậu ta đã nhìn thấy bờ môi mềm mại, ánh lên sắc hồng dịu dàng, mang theo độ căng mọng tự nhiên, tựa như phủ một lớp thủy tinh mỏng.

 

Tôi thích nhất màu son này, loại son bóng thủy tinh hoàn hảo nhất.

 

"Ừ, thật tốt."

 

Mặt cậu ta đỏ lên.

 

Một cú đánh chí mạng, trang điểm quyến rũ nam giới.

 

Phòng ngủ của tôi chẳng có gì đáng để tham quan cả.

 

Nhưng một không gian nhỏ hẹp, lại càng dễ khiến tình cảm nảy sinh.

 

Bà Trần mang cà phê lên. Tôi ngồi trên giường, nhìn cậu ta ngồi trên sofa nhấp từng ngụm nhỏ. Khóe mắt tôi hơi cong lên.

 

"Triều Triều, đừng cười nữa." cậu ta đã đổi cách xưng hô, không còn gọi họ tôi nữa. "Cậu lúc nào cũng cười thế."

 

"Nhìn cậu là tôi không nhịn được. Ai bảo cậu…" Tôi thuận miệng nói, rồi bỗng khựng lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó. Ánh mắt tôi khẽ rũ xuống.

 

"Ai bảo cậu… là bạn trai của bạn tôi chứ."

 

Câu này… thật sự rất "trà xanh". Tôi thầm đánh giá trong lòng. Hơn nữa, với giọng nói hơi đứt quãng, mang theo chút tổn thương nhẹ, toàn bộ cảm xúc của tôi đều lộ ra một cách hoàn mỹ.

 

"Tôi…" cậu ta dường như muốn giải thích điều gì đó.

 

"Không sao đâu, đều là bạn cả mà." Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, định giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bỗng, điện thoại rung lên. Tôi khẽ "a" một tiếng, cúi đầu nhìn màn hình, rồi lẩm bẩm với vẻ khó chịu:

 

"Lâm Mặc Bạch sao mà phiền thế này."

 

Sau đó, tôi thẳng tay khóa màn hình lại.

 

"Lâm Mặc Bạch lại tìm cậu à?" Ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

 

"Ừ, cứ lải nhải mãi, nói muốn gặp tôi." Tôi làm bộ chẳng mấy bận tâm.

 

"Cậu ấy… không đáng tin lắm." Chắc hẳn, Lâm Mặc Bạch đã nói với cậu ta về việc cậu ấy định tỏ tình với tôi.

 

Tôi cười nhạt, thờ ơ đáp: "Ừ ừ, được rồi. Chắc sắp đến giờ ăn rồi đấy, chúng ta xuống đi."

 

Khi đứng lên, trọng tâm tôi hơi lệch, bàn chân bất ngờ chùn xuống, khiến tôi loạng choạng ngã về phía trước.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy… Đôi mắt Trì Thịnh gần trong gang tấc. cậu ta đưa tay đỡ lấy eo tôi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

 

Tiếng hít thở khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

 

Tôi nhìn cậu ta, bàn tay vô thức chạm nhẹ vào hàng mi của cậu. Nhận ra điều mình vừa làm, tôi vội vàng rụt tay lại, hoảng loạn đứng thẳng dậy, miệng lắp bắp xin lỗi. Tai cậu ta đỏ bừng, đến mức có thể bốc cháy ngay lập tức.

 

Cả hai đều xấu hổ, không ai nhìn ai, lặng lẽ chỉnh lại quần áo, rồi cùng nhau xuống lầu với một bầu không khí gượng gạo.

 

Cuối cùng cũng xong rồi. Tôi nhìn theo bóng lưng cao lớn của Trì Thịnh, chán nản nghĩ.

 

Cả ngày hôm nay… Giả vờ cũng thật sự quá mệt.

 

10

 

Tôi đứng cạnh Tô Khê, trong căn phòng nhỏ hẹp với ánh đèn ấm áp. Tô Khê có vẻ căng thẳng, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của tôi, như thể sợ tôi sẽ quay đầu bỏ đi bất cứ lúc nào.

 

Trước mặt tôi, một bà cụ tóc đã hoa râm, gương mặt hiền từ, đang ân cần chào đón tôi.

 

"Chào bà ạ."

 

Tôi tham lam ngắm nhìn bà.

 

"Ngoan, ngoan lắm. Đây là lần đầu tiên Tiểu Khê nhà ta dẫn bạn về chơi đấy."

 

Nụ cười bà cụ thật hiền hậu. Ký ức sâu thẳm trong tôi, hình ảnh một người bà dịu dàng sống động hiện ra ngay trước mắt. Người chưa từng phải quỳ xuống, chưa từng phải chịu cảnh cháu gái mình bị sỉ nhục. Người chưa từng vì bệnh nặng mà qua đời.

 

Bà đã từng gầy gò, xanh xao nằm trên giường, nhưng giờ đây lại khỏe mạnh đứng trước mặt tôi.

 

Mắt tôi đỏ hoe, cố kìm lại giọt nước mắt sắp trào ra.

 

Thật tốt quá, bà ơi, bà vẫn còn sống.

 

Tôi mang đến rất nhiều hoa quả và các loại thực phẩm chức năng đắt tiền, nhưng bà cố từ chối, không muốn nhận.

 

"Lần đầu đến chơi chắc chắn phải mang quà rồi, đây là điều ba cháu dạy ạ." Tôi mỉm cười, kéo tay Tô Khê: "Hơn nữa, ở trường Tô Khê luôn chăm sóc cháu, còn dạy cháu học nữa, nên bà đừng từ chối ạ!"

 

Tô Khê bất lực, nhỏ giọng nói: "Đổi trắng thay đen."

 

Tôi phớt lờ cô ấy.

 

Bà chỉ còn cách mỉm cười: "Được rồi được rồi, Tiểu Triều mau vào ăn cơm đi."

 

Là những món ăn quen thuộc trong ký ức của tôi. Trứng chiên cà chua bà làm ngon nhất, sườn hấp tỏi thơm lừng, canh cá rô hầm đậu phụ nóng hổi.

 

Hôm nay thực sự đã tốn kém rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.