Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu

Chương 16: Chương 16



"Tớ đâu có." Tôi thản nhiên đáp, "Tớ chỉ nói, ồ, cái túi này đúng là cái tớ đã mất."

 

Hứa Du trông vô cùng chật vật: "Tô Sùng Triều! Tại sao cậu không che giấu giúp tớ một chút! Chỉ cần nói rằng cái túi này là của tớ, chẳng phải xong chuyện rồi sao? Chúng ta là bạn tốt mà! Sao cậu không thể giúp tớ nói dối một lần? Là Tạ Sanh hãm hại tớ!"

 

Tôi bật cười: "Lúc cậu đối xử với Trần Như Như, cậu có từng nghĩ rằng sẽ có ngày Tạ Sanh dùng cách y hệt để đối phó với cậu không?"

 

"Cô ta tại sao..." Hứa Du rơi vào bối rối.

 

"Có lẽ vì cô ta cũng tin vào lời hứa của tớ, rằng nếu trở thành bạn thân của tớ, tớ sẽ đưa cô ta ra nước ngoài du học, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp vào làm ở Tô thị." Tôi cười đầy ẩn ý. "Cậu và tớ quá thân thiết, điều đó đã đe dọa đến cô ta rồi."

 

"Sùng Triều?"

 

"Cậu xem, cái nhóm chị em bất khả xâm phạm mà các cậu tự hào, chỉ cần một chút lợi ích đã có thể tan đàn xẻ nghé." Tôi nhìn xuống cô ta từ trên cao.

 

"Cậu có chịu nổi những lời đồn đại đó không? Bây giờ mọi người biết cậu là kẻ batnat người khác, là một kẻ dối trá, và tiếp theo, họ sẽ tin rằng cậu là một tên trộm. Hứa Du, cậu có sợ không?"

 

Họ đã từng bắt cậu quỳ xuống, bắt cậu ăn rác, bắt cậu thừa nhận mình là đồ bẩn thỉu, là đứa trẻ ăn xin không chịu tắm rửa không? Họ có bắt cậu tận mắt nhìn bà cậu bị sỉ nhục, rồi nhắm mắt buông xuôi không?

 

Tiểu Tô Khê, khi đó cậu có sợ không?

 

"Tớ không có... Sùng Triều, cậu giúp tớ giải thích đi... Tớ không thể tiếp tục ở lại trường này nữa đâu..."

 

"Sao cậu lại sợ chứ? Cậu đâu có trộm đồ của tớ, chỉ là hiểu lầm thôi mà. Chỉ cần giải thích rõ ràng với thầy cô không phải được rồi sao? Báo cảnh sát cũng được mà, đúng không?" Tôi nhìn cô ta với ánh mắt khó lường.

 

"Hứa Du, trong tủ đồ của cậu, còn giấu bí mật gì khác không? Cậu thực sự có ăn cắp đồ? Hay là bằng chứng quay cảnh cậu và Trần Như Như banat người khác? Hay là thứ chứng minh các cậu đã cướp đoạt đồ đạc của người khác? Là bằng chứng cho thấy cậu ép người ta đưa tiền cho cậu đúng không? Cậu sợ rồi đúng không? Không dám làm lớn chuyện đúng không?"

 

"... Tớ... Thầy cô sẽ không tin cậu đâu!"

 

"Thầy cô hiện tại đang bị tin đồn bủa vây, còn lo thân mình chưa xong." Tôi thản nhiên đáp. Cô ta không dám ngang nhiên chống đối, đứng ra bao che học sinh trước mặt tôi nữa. "Nhưng tớ có thể giúp cậu giải thích."

 

"Tớ biết mà, Sùng Triều là tốt nhất..." Gương mặt Hứa Du lóe lên tia hy vọng, cô ta tiến lại muốn nắm lấy tay tôi.

 

Tôi nghiêng người tránh đi.

 

"Hai điều kiện."

 

"Một, chuyển trường rời đi. Hai, công khai xin lỗi Tô Khê."

 

"... Ai cơ?" Cô ta có chút sững sờ, không hiểu vì sao tôi lại đưa ra yêu cầu này. "Tại sao phải xin lỗi cô ta?..."

 

"Bởi vì, món nợ các người đã gây ra với cô ấy, tôi sẽ tính toán từng khoản một." Tôi nhìn xuống cô ta từ trên cao. "Đừng động vào cô ấy."

 

"Vì cô ta sao... Vì một đứa chuyên nhặt rác như cô ta..." Cô ta đột nhiên cười lạnh.

 

"Tô Sùng Triều, Đại tiểu thư Tô gia, cậu đúng là giỏi thật đấy! Giả vờ làm thánh mẫu cũng đạt lắm! Diễn trò nội gián cũng không tệ! Là tớ mù quáng rồi!"

 

"Tớ sẽ xin lỗi cô ta! Nhưng cậu cũng nhớ lấy! Đi săn mãi rồi cũng có ngày bị chim mổ mù mắt!"

 

"Tôi chờ!"

 

Thì sao chứ.

 

Tôi là con quỷ bò ra từ địa ngục, đời này chỉ muốn bảo vệ bọn họ bình yên vô sự.

 

Người tiếp theo là Trì Thịnh.

 

13

 

Trước mặt tôi là một bát canh cá nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, nước canh sánh mịn như sữa.

 

"Tiểu Triều, uống nhanh nào, gầy như vậy, phải bồi bổ thêm!"

 

Bà nội ngồi bên cạnh, không ngừng càm ràm. Tô Khê phì cười, chưa bao giờ thấy tôi trong bộ dạng khó xử như vậy.

 

Tôi bất lực cầm bát lên, uống cạn một hơi.

 

Đây đã là bát thứ ba rồi.

 

Lúc đầu vì nhớ nhung canh cá đậu phụ bà nấu nên tôi cảm động mà khen ngon hết lời. Nhưng bà nội lần nào cũng nấu cả một nồi to, bắt tôi uống ba bát liền. Dù có hoài niệm đến đâu cũng không thể để bụng mình nổ tung được!

 

Thấy Tô Khê cười không ngừng, tôi lén véo vào đùi cô ấy dưới bàn. Con nhóc vô lương tâm!

 

Nhưng nhìn bà nội khỏe mạnh, tinh thần tốt, Tô Khê cũng được tôi chăm đến trắng trẻo mũm mĩm, trong lòng tôi lại cảm thấy một loại thỏa mãn đặc biệt.

 

"Lát nữa tớ phải về rồi." Tôi xoa đầu Tô Khê, cô ấy chu môi không vui.

 

"Mới ở một lát mà đã đi rồi? Không phải nói sẽ giúp cậu học bù toán sao!" Con bé này, dựa vào việc tôi cưng chiều nó mà biết làm nũng rồi.

 

Ai cần cậu dạy toán cho tớ chứ! Tớ là thiên tài đã sống qua hai đời người đấy! Dù có cộng thêm chỉ số IQ của cậu vào, cũng không bằng ký ức kiếp này của tớ! Suốt ngày đòi kèm tớ học!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.