Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu

Chương 4: Chương 4



Lớp học dần đông người, ai nấy đều há hốc mồm, nhìn thấy Hứa Du kiêu ngạo đứng ở hàng ghế cuối, một tay bịt mũi, một tay cầm chổi dọn sạch đống rác mà chính bọn họ đã đổ lên chỗ ngồi của Tô Khê.

 

Cô ta cố nén cơn buồn nôn, lấy chiếc khăn tay gắn đầy đá pha lê giả của mình lau đi từng vệt cơm canh bị hất lên bàn.

 

Mãi đến khi mò trúng một con gián to tướng trong hộc bàn, cô ta thét lên một tiếng chói tai, ném mạnh chổi xuống đất rồi lao ra khỏi lớp nôn thốc nôn tháo.

 

Lớp học bùng nổ tiếng xôn xao bàn tán.

 

Tôi nhìn qua cánh cửa, lướt qua gương mặt kinh ngạc đến mức không thể tin nổi của ai đó, rồi khẽ nhướng mày.

 

Tô Khê thoáng nở một nụ cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, cúi đầu, mím môi quay về chỗ.

 

Vì muốn lấy lòng tôi, Hứa Du thậm chí còn xịt nước hoa Burberry lên bàn của Tô Khê.

 

Cô ấy khẽ hít một hơi, sau đó đặt sách xuống chiếc bàn sạch sẽ hiếm hoi.

 

Cơ thể cô ấy không hề bốc mùi khó chịu. Cô ấy ngày nào cũng tắm rửa, không phải đồ nhà quê bẩn thỉu như những lời chế giễu của đám bạn cùng lớp.

 

Tất cả mùi hôi trên người cô ấy, đều là do bọn họ bày trò đổ lên.

 

Tôi siết chặt ngón tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi dời ánh mắt nhìn vào quyển sách.

 

Ngoài cửa, tiếng Hứa Du giận dữ mắng người vang lên. Không thể trút giận lên tôi, cô ta chuyển mục tiêu sang đám học sinh đã bày trò đổ rác lúc sáng, từng người bị xử lý.

 

Từ từ thôi, không cần gấp.

 

Hứa Du tìm tôi vào giờ nghỉ trưa, muốn dẫn tôi đi ăn ở căn-tin. Lúc thấy Tô Khê, cô ta nhướn mày, vẻ mặt gần như biến dạng.

 

Tôi nhẹ nhàng kéo tay cô ta lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười thật lòng: “Hứa Du, chỗ này giờ thơm quá đi mất! Tớ thích mùi nước hoa của cậu ghê đó! Từ khi đến lớp này, cậu là người tốt bụng nhất tớ từng gặp. Chúng mình nhất định sẽ trở thành bạn thân!”

 

Hứa Du lập tức kiềm lại phản ứng trên mặt, quay sang tôi, ánh mắt mang theo một tia đắc ý: “Tất nhiên rồi! Tớ sẽ là người bạn tốt nhất của cậu!”

 

Căn-tin trường khá rộng, đồ ăn cũng phong phú. Nhưng Tô Khê chưa bao giờ được ăn no.

 

Tôi lướt mắt qua Hứa Du đang bận rộn lấy đồ ăn giúp tôi, sau đó nhìn về hàng ghế phía xa. Ở đó, một cô gái mặc đồng phục nhưng đã nhuộm tóc dài màu hạt dẻ, đang ngồi cạnh một chàng trai cúi đầu chơi điện thoại, Trì Thịnh.

 

Anh ta cao ráo, ăn diện, tóc vuốt gọn gàng, trông rất điển trai. Không ít người trong căng-tin đang lén lút liếc nhìn anh ta.

 

Cũng phải thôi, trai xinh gái đẹp ngồi chung một chỗ, luôn là tâm điểm để người khác ngưỡng mộ.

 

Tôi khẽ nhướng mày, thoáng thấy tia ghen tị vụt qua đáy mắt của Hứa Du.

 

Thì ra là vậy à…

 

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.

 

Từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Trần Như Như.

 

Bạn gái xinh đẹp của Trì Thịnh, cũng chính là người đã khiến tôi đời trước rơi vào địa ngục không lối thoát.

 

“Cậu ấy là ai vậy?” Tôi hỏi.

 

Hứa Du nhìn tôi, lại nhìn sang Trần Như Như và Trì Thịnh, có vẻ hơi do dự.

 

Một bên là bạn cũ, một bên là “bạn mới” có thể đem lại vô số lợi ích.

 

Cô ta mỉm cười: “Là bạn thân của tớ, Như Như. Còn có bạn trai của cậu ấy, Trì Thịnh. Họ đều là nhân vật có tiếng trong trường đấy. Sùng Triều có muốn làm quen không?”

 

Hứa Du có vẻ rất yên tâm, vì trong mắt cô ta, Trần Như Như cũng là một tiểu thư nhà giàu, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến lợi ích từ tôi.

 

Không có xung đột lợi ích, đương nhiên có thể chung sống hòa bình.

 

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu trong trẻo, thuần khiết như một tiểu thư ngây thơ: “Được thôi! Bạn của Hứa Du chắc chắn cũng hiền lành và dễ gần giống như cậu nhỉ?”

 

Muốn diễn vai thánh mẫu đơn thuần, thì phải diễn cho tới cùng.

 

Hứa Du đương nhiên không biết… Cái danh "bạch phú mỹ" của Trần Như Như, cũng chỉ là giả tạo mà thôi.

 

Trước đây, tôi cũng không hiểu… Tại sao Trần Như Như lại căm ghét tôi đến mức ấy? Chỉ vì một câu khen ngợi vô tình của giáo viên, mà cô ta liền dẫn theo cả lớp bắt nạt tôi?

 

Sau khi sống lại, tôi nhìn thế giới rộng hơn, mới hiểu được ngày đó, tôi đã nghe thấy gì bên ngoài phòng học. Còn Tô Khê của quá khứ… cô ấy không hiểu.

 

Không chỉ bởi lời khen của giáo viên, mà điều khiến Trần Như Như căm ghét cô ấy nhất, chính là vì hôm đó, cô ta tưởng rằng Tô Khê đã đứng ngoài cửa, nghe thấy cuộc điện thoại kia. 

 

Nghe được bí mật rằng cô ta không phải "bạch phú mỹ" thật sự. Suy ra cô ta đã bấu víu vào Trì Thịnh thế nào, làm sao để có được vị trí ngày hôm nay, khiến Hứa Du và Tạ Sanh hết lòng trung thành với mình.

 

Tô Khê nghe thấy. Nhưng cô ấy không hiểu.

 

Nhưng Trần Như Như không nghĩ vậy. Cô ta hoảng rồi. Nên cô ta phải đạp Tô Khê xuống bùn, để đảm bảo rằng không ai tin vào lời cô ấy nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.