Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 205



Ba chữ ‘Chém lập quyết’ vừa nói xong, nhị di nương giống như bị rút hết xương cốt, không chống cự nổi, mềm nhũn ngã xuống. Bà ta vốn là người nhát gan ác độc, ngay cả giải bày cũng không thể. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, mọi chuyện lộ hết rồi. Nhưng vừa nghĩ tới cha mình chính là Lại bộ thượng thư, có lẽ còn có biện pháp cứu mình, mắt lập tức sáng rỡ, kêu lên. “Tiện thiếp oan uổng, tiện thiếp oan uổng! Cầu lão gia để cho tiện thiếp gặp cha một lần!”

Tưởng Nguyễn nghe vậy khẽ mỉm cười, nhị di nương một lòng một dạ muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, chắc còn nghĩ có thể nhờ Hồ Thiên Thu tới giúp, nhưng nay người Lý gia tự bảo vệ mình còn khó, còn về Hồ Thiên Thu. Ngự sử đài ngày sau chỉ sợ không sẽ biến mất một số người.

Kha Tu Nhiên lại vỗ kinh đường mộc, ánh mắt thoáng qua một tia thâm ý, quát lên. “Giải tội thần Lý Đức Hưng lên!”

Nhị di nương như bị sét đánh.

Quan binh lập tức áp giải mấy người tay đeo còng mặc quần áo tù nhân đi vào, không phải ai xa lạ, chính là cha ruột Lý thượng thư và huynh đệ của nhị di nương.

Trông Lý thượng thư hết sức chật vật, hiển nhiên đã chịu không ít đau khổ, nhìn thấy nhị di nương, hung tợn phun một ngụm nước miếng, mắng. “Đồ tai họa!”

Nhị di nương hoảng hốt. “Cha, đây là...”

“Cút ngay!” Lý thượng thư hết sức nóng nảy.

“Yên lặng!” Kha Tu Nhiên vỗ kinh đường mộc, thần sắc nghiêm túc.

Lý thượng thư cắn răng, nếu là ngày trước, Kha Tu Nhiên nào dám đối xử với lão như vậy? Sáng sớm hôm nay quan sai tuân lệnh tịch biên phủ Lại bộ thượng thư, vốn dĩ vẫn không tin, nhưng tin tức quan sai để lộ khiến lão thất kinh hồn vía. Những việc làm mờ ám trong tối đều bị vạch trần, ngay cả giao dịch mua bán ngày trước lão tự cho rằng đã giấu diếm rất kỹ cũng bị khui ra. Nếu là việc khác thì còn đỡ, nhưng dám lập bang kết phe phái cùng triều thần thì chính là phạm vào đại kỵ của đế vương.

Cả đời Lý thượng thư cũng coi như xuôi gió xuôi nước, không ngờ hôm nay bị người khác ngáng chân, có một số việc chính lão đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng cũng bị người khác lật ra, trong số các tội trạng đã nhận lúc trong ngục, suýt chút nữa Lý thượng thư đã hoài nghi là do tâm phúc bán đứng mình.

Tội trạng kia còn dính líu đến Hồ Thiên Thu, nói rằng Hồ Thiên Thu nhận bạc của nhị di nương, giúp nhị di nương làm trở ngại công vụ. Lúc ấy Lý thượng thư còn cảm thấy kỳ quái, những tội trạng khác thì cũng thôi đi, sao chuyện của nhị di nương còn lẫn vào nữa. Cai ngục từng có ít giao tình khi xưa tốt bụng nhắc nhở. “Lý thượng thư, trách thì trách cô con gái kia của ngài thôi, động vào ai không động, cố tình chọc tới Hoằng An quận chúa. Người sau lưng Hoằng An quận chúa, không phải là người mà phủ Lại bộ thượng thư có thể đắc tội nổi.”

Lý thượng thư hỏi người sau lưng Hoằng An quận chúa là ai, cai ngục lại không chịu nói, có điều cuối cùng Lý thượng thư cũng biết, tất cả chuyện này đều do nhị di nương một tay rước vào. Nói cách khác, nhị di nương đã phá hủy toàn bộ Lý gia.

Nay Lý thượng thư nhìn thấy nhị di nương đã hận không thể bóp chết bà ta ngay lúc mới lọt lòng, bây giờ cả Lý gia đã bị hủy bởi cái đứa con gái ngu xuân hơn heo này! Lại thấy Triệu Nguyên Phong, lão nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ người sau lưng Hoằng An quận chúa là Triệu gia. Tưởng Nguyễn là cháu ngoại của Triệu gia, ra tay tương trợ âu cũng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng Triệu gia làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy, vừa ra tay đã muốn tuyệt hết đường sống của người ta.

Án quan mở quyển trục ra, từng chữ từng câu đọc lên. “Lý Đức Hưng, ngươi thân là mệnh quan triều đình, lại biết pháp phạm pháp, tổn thương mạng người, tham ô hối lộ, trên lừa gạt thánh thượng, dưới ép bức bách tính. Bốc lột tiền tài của dân chúng, cấu kết thượng cấp, bổn viện xử ngươi, chém đầu vứt xác, để mục nát như cỏ Mộc Đồng, để sâu ăn chuột cắn, ruồi bu khoét xác, chết không chỗ chôn.”

“Cả nhà Lý gia, nam ác nhân nữ độc phụ, trong không tu thân, ngoài không tu đức, bại hoại thất đức, tri thức đều dùng vào việc ác, bôi nhọ thánh hiền. Bổn viện phán định, tước đoạt quan chức của con cháu Lý gia, cả họ Lý gia, trọn đời không được tham gia khoa cử nhập sĩ.”

“Không ——” Nhị di nương hoảng hốt hét lên. Tại sao lại thành ra như vậy, dù chính bản thân bà ta xảy ra chuyện cũng không sao, tại sao Lý phủ cũng bị xử tội, những tội trạng này rốt cuộc nghĩa là sao? Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn bình yên ngồi đó, đôi môi nở nụ cười quyến rũ tận xương, như ẩn chứa sự cười nhạo sâu sắc, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống quan sát cảnh họ khốn khổ bất kham.

“Là ngươi...” Nhị di nương lẩm bẩm nói.

“Giải Hồ Thiên Thu lên!” Kha Tu Nhiên lại nói.

Lần này, người quân lính áp giải thành Hồ Thiên Thu.

Hồ Thiên Thu bị giải lên công đường, lập tức hung tợn trợn mắt nhìn Kha Tu Nhiên. Ban đầu Kha Tu Nhiên do gã một tay cất nhắc, cũng coi như người có tài hoa, ai ngờ những năm gần đây càng lúc càng uy hiếp địa vị của gã. Lần này gã ngã ngựa, trong đó tất nhiên có Kha Tu Nhiên đổ dầu vào lửa.

Kha Tu Nhiên cũng thấy ánh mắt Hồ Thiên Thu, nhưng lại có chút đắc ý. Quát lên. “Hồ Thiên Thu nghe xử, ngươi làm quan lại ngông cuồng, cấu kết thiếp thất của người khác, hãm hại quận chúa, quả thật hồ đồ, không còn tư cách làm quan, nay tước đoạt thành tích khoa cử của ngươi, cách chức làm thứ dân, trọn đời không được làm quan.”

Tim Hồ Thiên Thu thịch một cái, mặc dù biết quan chức của mình nhất định khó giữ được, nhưng khi nghe được mấy chữ trọn đời không thể làm quan vẫn không nhịn được, ngực nhói lên, phụt một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi.

“Thiên Thu!” Nhị di nương hoảng hốt, bò đến bên cạnh Hồ Thiên Thu.

“Cút ngay!” Hồ Thiên Thu không hề còn chút dáng vẻ nhu tình mật ý ngày xưa, đẩy bà ta ra xa, ánh mắt nhìn nhị di nương giống như kẻ thù. “Tiện nhân!”

Nếu không phải tại vì ả, gã đường đường là Án viên Ngự sử đài sao có thể luân lạc tới bước đường này, vốn còn muốn mượn ả và Tưởng phủ leo lên vị trí cao hơn, nay cuộc đời sĩ đồ đều đã bị phá hủy, ngày sau kinh thành còn có ai dám dung gã nữa?

Nhị di nương ngơ ngác nhìn Hồ Thiên Thu, như nhìn thấy một người xa lạ, bà ta không hiểu tại sao trong một đêm tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Cả nhà Lý gia lưu lạc tới bực này, chức quan của Hồ Thiên Thu cũng không còn, mà họ còn tràn đầy thù hận đối với bà ta. Là bà ta đã hại họ thành như vậy ư?

Tưởng Nguyễn mỉm cười ngồi ở sảnh, tựa như bất kỳ chuyện gì đều không thể giao động sự ung dung và tỉnh táo của nàng. Nàng giống như một yêu nữ tự do giữa hồng trần, lạnh lùng mà mỉa mai nhìn cảnh mọi người giãy giụa phía dưới.

Cảm giác được ánh mắt nhị di nương, Tưởng Nguyễn xoay đầu lại, trong đôi mắt sáng quyến rũ kia không hề có ẩn ý gì, nhưng nhị di nương lại đọc hiểu. Nàng nói. Ngươi thua rồi.

Ngươi thua rồi, ngươi thua rồi, nhị di nương cười thảm một tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến mọi người có mặt không nhịn được nhíu mày. Nhị di nương vẫn còn cười, cười nhưng mặt đầy nước mắt.

Bà ta nhìn Tưởng Nguyễn. “Đại tiểu thư, ngươi đủ độc! Ta đấu không lại ngươi, sắp chết cũng không đấu lại.”

Tưởng Nguyễn không nói lời nào, Nhị di nương cười thê thảm. Là bà ta sai, sai lầm của bản thân gây ra tự bà ta sẽ gánh, bà ta làm hại cả nhà mẹ đẻ của mình rồi cũng hết hoại cả đời của thanh mai trúc mã, hại con gái mình chết thảm ở phủ Lang trung, bà ta tài nghệ không bằng người, lại bị người khích bác, vô cùng ngu xuẩn, cuối cùng khiến cho cả phủ Thượng thư cùng chôn theo mình!

Nhưng mà, bà ta sai, người khác lại không có sai ư?

Thân là thứ nữ, không thể nào lựa chọn phu quân cho mình, chỉ có thể bị cha mình coi như một món hàng đem tặng cho người khác, ở trong phủ phía trên có chính thê đè đầu, còn phải tranh đoạt sủng ái với các tiểu thiếp khác. Đứa con gái duy nhất cũng chỉ có thể mang danh thứ nữ như mình! Bản thân có chăng chỉ muốn giúp con mình sau này có một cuộc sống tốt hơn, bà ta cố gắng tranh, cướp nhân duyên của người khác, cuối cùng lại báo ứng lên người con gái mình. Muốn dùng mạng đổi mạng với kẻ chủ mưu, cuối cùng lại kéo hết toàn bộ Lý gia xuống vũng bùn.

Đến thời điểm này đây, bản thân đã trở thành tội đồ người người chán ghét, bà ta sai rồi, nhưng bà ta làm vậy cũng vì bị bức ép mà thôi!

Nhị di nương điên loạn cào tóc, mái tóc dài luôn được vấn gọn gàng xinh đẹp cứ vây bị bà ta kéo xuống xỏa tung ra, đầu bù tóc rối như một người điên, nào sót lại chút dáng vẻ khôn khéo xinh đẹp ban đầu? Bà ta si ngốc vuốt tóc mình, ánh mắt tan rả, nhỏ giọng nói. “Lệ nhi đừng sợ, mẹ sẽ dẫn con về nhà.”

Vẻ mặt đã đần độn không còn tỉnh táo.

Mọi người có mặt cũng có người không nhịn được lộ vẻ xúc động, lòng than thở. Hồ Thiên Thu và Lý thượng thư thấy vậy lại vô cùng chán ghét. Triệu Nguyên Phong theo bản năng nhìn qua Tưởng Nguyễn, cho rằng có thể phát hiện chút ưu tư trên mặt nàng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn hờ hững, dù đôi môi đang cong lên, nhưng trong mắt ngay cả một cảm xúc dư thừa cũng không có. Giống như tất cả mọi chuyện trong thiên hạ đều không thể ảnh hưởng tới nàng vậy.

Triệu Nguyên Phong thầm than, chuyện hôm nay, nhìn dáng vẻ này của nàng, hẳn cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện gì, có lẽ bên trong còn do cô cháu gái này của mình ra một phần lực. Dù từ lâu đã biết lòng Tưởng Nguyễn vững như bàn thạch, nhưng lạnh lùng như vậy cũng thật sự quá làm người ta kinh hãi. Những cô nương cùng độ tuổi này đều giống như hoa tươi chớm nở, ngày ngày cười cười nói nói, nhưng cháu gái nhà mình lại tâm lặng như nước, giống như. Giống như bà lão đã sống rất nhiều năm vậy. Triệu Nguyên Phong lắc đầu, không biết ngày sau có thể gặp được một người nào đó, có thể mở cánh cửa lòng Tưởng Nguyễn ra hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.