ư Mi di nương vẫn đang nói rất khoan khoái, bà ta cũng không biết người Triệu gia trước nay rất bao che người nhà, càng không phải là trái hồng mềm mặc kẻ khác muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn. Cho dù là người dịu dàng ôn hòa như Diêu thị, gả vào Triệu gia nhiều năm như vậy, trong xương cũng đã nhuốm mấy phần dũng mãnh của người Triệu gia. Lập tức cười lạnh nói. “Như Mi di nương đúng là hay nói đùa. Nếu Phi Châu muốn thì dạng cô nương nào mà tìm chẳng có, huống chi chỉ là một thứ nữ, hay Như Mi di nương cho rằng Quách cô nương biết hát mấy câu tiểu khúc, thì Phi Châu sẽ thích chăng. Đem so với cô nương xinh đẹp hát hay nổi tiếng ở các sân khấu trong kinh thành, thì tính thế nào?”
Trong số người có mặt tại đây cũng có người giao hảo với Diêu thị, tất nhiên biết với tính khí của Diêu thị ngày thường sẽ không nói ra những câu khắc nghiệt bậc này. Hôm nay bị dồn ép quá mức, thật sự tức giận rồi.
Diêu thị vừa nói xong, ngay cả Quận trưởng phu nhân cũng thấy buồn cười. Đào hát biểu diễn trên các sâu khấu trong kinh ngày ngày hát khúc, kẻ đón người đưa, không biết đã dây dưa chèo kéo với bao nhiêu quan lão gia. Câu này của Diệu thị đúng là độc.
Trong lòng Du Nhã không ngờ Diêu thị nhìn bề ngoài tưởng dễ ức hiếp mồm miệng lại lanh lợi như thế. Như Mi di nương tất nhiên cũng nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Diêu thị, hận tới đau gan, bà ta không nhanh trí được như Diêu thị, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra câu nào để phản bác.
Bầu không khí chợt trở nên ngưng trệ, bỗng nghe từ bên ngoài truyền tới loạt tiếng bước chân, ấy vậy mà là nhóm quý nữ đang chơi đùa ngoài sân đi tới.
Dẫn đầu chính là đại tiểu thư Quách gia Quách Tường, vừa đi tới cửa, Như Mi đã ác độc nhìn cô trách mắng. “Đại tiểu thư, vì cớ gì ngươi cùng Mộng nhi đi ra ngoài ngắm cảnh, Mộng nhi gặp chuyện, đại tỷ như ngươi rốt cuộc là làm như thế nào? Chẳng lẽ việc cỏn con như chăm sóc muội muội cũng không biết sao?”
Năm nay Quách đại tiểu thư cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vì mẹ ruột đang bệnh năng, nên chỉ mặc mộ bộ đồ màu xanh đen, hết sức mộc mạc, mi mục cũng thanh đạm trầm tĩnh như bản thân cô. Nghe thấy Như Mi di nương ác độc lên án, chỉ lắc đầu nói. “Di nương, ta nào phải con giun trong bụng ngũ muội, há có thể thời thời khắc khắc đi theo nàng. Huống chi trước đó ta cũng nói ngũ muội đi cùng mình, là ngũ muội từ chối.”
Như Mi sửng người, đã nghe một tiểu thư đi cạnh Quách Tường nói. “Đúng vậy, trước đó Quách tỷ tỷ muốn đi chung cùng ngũ tiểu thư, ai ngờ Quách ngũ tiểu thư không muốn ở cùng Quách tỷ tỷ, còn nhục mạ Quách tỷ tỷ.”
Các quý nữ có mặt đều gật đầu, các cô cũng chính mắt nhìn thấy. Các quý nữ vốn đã không mấy ưa thứ nữ, huống chi tính cách Quách Mộng thật sự không khiến người ta thích nổi, người đồng tình với Quách Tường tất nhiên sẽ không chừa đường sống mà đạp Quách Mộng một cú. Như Mi di nương tức muốn hộc máu, nhiều quý nữ như vậy, lại không thể đắc tội chúng, chỉ đành phát tác hết bực tức lên người Quách Tường, căm tức nhìn cô chăm chăm.
Quách Tường đứng im không nói, mắt Du Nhã lóe lên, chú ý tới Tưởng Nguyễn đang đứng kế Triệu Cẩn. Như chú ý tới cái nhìn của Du Nhã, Tưởng Nguyễn ngước mắt mỉm cười với bà ta, nhất thời khiến trong lòng Du Nhã xuất hiện dự cảm bất thường, cảm thấy dường như bản thân đã bỏ sót mất chuyện gì đó.
“Di nương, ngũ muội bị người khác hại nên mới thành ra như vậy.” Quách Tường nói.
“Cái gì?” Như Mi nghe vậy, lập tức hỏi lại. “Ngươi biết là ai?”
“Việc này…” Quách Tường khó xử, đúng lúc này Triệu Cẩn nói. “Bởi vì Quách ngũ tiểu thư phát hiện bí mật của người khác.”
“Bí mật gì?” Như Mi gắt gao truy hỏi, Triệu Cẩn tỏ ra khó xử, không chịu nói tiếp.
“Rốt cuộc là bí mật gì?” Thấy thái độ của Triệu Cẩn, lòng Như Mi nóng nảy, đưa tay níu lấy tay áo Triệu Cẩn, Triệu phu nhân thấy vậy, mày khẽ nhíu lại.
Vị tiểu thư lên tiếng nói giúp Quách Tường khi nãy lúc này lên tiếng nói. “A, vừa rồi tất cả mọi người đều nghe thấy, nên giờ cũng không còn là bí mật nữa rồi.”
Tiểu thư này xuất thân nho gia, năm nay vẫn chưa cập kê, mới chỉ mười một mười hai tuổi, nên không cần cố kỵ quá nhiều, từng lời nói ra cũng rõ ràng thẳng thắn. Các quý nữ có mặt trố mắt nhìn nhau, rồi vội cúi đầu xuống. Dường như bí mật này rất khó nói, thật sự không nên nhắc lại.
Lòng Du Nhã giật thót, liếc nhìn Tưởng Nguyễn, thấy nụ cười trên môi Tưởng Nguyễn càng tươi hơn, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị. Bà ta chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, chân mày dần nhíu lại.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Quận trưởng phu nhân ôn hòa nói. “Cứ nói ra đi, đừng sợ.”
Cô tiểu thư nhỏ dửng dưng nói. “Nói thẳng ra thì, bí mật ấy nói rằng Đại tiểu thư Hạ gia chính là con ruột của Hạ Nhị lão gia.”
Lời vừa nói ra, người có mặt đều kinh hãi!
Thân Nhu vốn khoanh tay chờ xem kịch vui không ngờ bão táp luân chuyển đến đầu mình, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Du Nhã nghiêm nghị hỏi, theo bản năng nhìn thẳng vào Thân Nhu, lập tức nhìn thấy sắc mặt Thân Nhu không giống bình thường, thoáng ngưng một hơi thở, tim đập hẫng một nhịp, rồi một nỗi hận ngút ngàn đột ngột dâng lên.
Nàng và Thân Nhu đấu đá nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ biểu cảm kia của Thân Nhu có ý nghĩa gì, vậy thì, những lời tiểu thư kia vừa nói… Là thật.
Lúc bà ta được gả vào Hạ gia đã biết Hạ Thiên Tài trời sinh phong lưu háo sắc, có điều vì bà ta sinh được Hạ Tuấn, tất nhiên ngồi vững trên chiếc ghế đương gia chủ mẫu, mặc kệ Hạ Thiên Tài làm loạn thế nào, cũng phải nhường nhịn bà ta ba phần.
Chẳng qua bản thân Du Nhã vốn là người tính tình cay nghiệt, lại hay đố kỵ. Hạ Thiên Dật của đại phòng là một kẻ đần độn, nhưng lại cưới được một kiều thê xinh đẹp là Thân Nhu. Nữ nhân trong nhà hay ganh ghét lẫn nhau, tất nhiên bà ta không ưa nổi Thân Nhu đã sinh con gái lại còn được trượng phu yêu thương, bà ta sinh được con trai ấy vậy mà lòng Hạ Thiên Tài cũng chẳng đặt trên người bà ta. Điều đáng hận nhất là, ánh mắt Hạ Thiên Tài thỉnh thoảng lại du đãng trên người Thân Nhu, hiển hiện vẻ yêu thích.
Hôm nay nghĩ kỹ lại, thì ra hai kẻ đó vốn đã dây dưa với nhau, khó trách, cảm tình của Hạ Thiên Tài với đại ca mình không thể nói là quá tốt, ấy vậy mà thái độ đới với cô cháu gái Hạ Kiều Kiều lại hết mực yêu thương. Thì ra, Hạ Kiều Kiều chính là tiện chủng của hai người bọn họ!
Thúc tẩu có một chân với nhau, Hạ Thiên Dật bị người khác đội nón xanh, còn nuôi con gái giúp kẻ đó, thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!
“Để ta nói tiếp đi.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Vừa nãy lúc bọn ta đang ở đây, bỗng có một nha hoàn chạy tới, điệu bộ hoảng sợ lắm. Chỉ nói ngũ tiểu thư Quách gia phát hiện bí mật của Hạ gia, người nọ giết Quách tiểu thư, còn muốn diệt khẩu luôn cả nha hoàn ấy luôn. Nha hoàn kia rất sợ hãi, dưới sự ép hỏi của bọn ta, cuối cùng nha hoàn đó cũng nói ra bí mật này. Chính là chuyện mọi người vừa nghe thấy.”
“Được lắm, thì ra ngươi là kẻ hại Mộng nhi của ta!” Tính tình Như Mi vốn gió chiều nào theo chiều ấy, vừa nghe thấy vậy lập tức chuyển hướng, phun một ngụm nước miếng về phía Du Nhã và Thân Nhu. “Tự bản thân các ngươi làm ra chuyện khốn kiếp, còn muốn giết người diệt khẩu, nếu Mộng Nhi nhà ta gặp phải bất trắc gì, lão gia nhà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Du Nhã hít sâu một hơi, biết rõ trước mắt không phải lúc để truy cứu những chuyện này, nếu truyền ra lời đồn bất lợi cho Hạ gia, đối với bà ta cũng không phải chuyện tốt gì. Liền nói. “Như Mi di nương chỉ dựa vào lời nói của một nha hoàn nhỏ bé chẳng biết chui từ đâu ra mà đã kết luận như vậy có phải quá võ đoán rồi hay không. Ta và tỷ tỷ từ đầu đến cuối đều ở đây, nào có thời gian đi hại Quách ngũ cô nương?”
“Nhưng…” Như Mi cứng họng.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tại sao không thấy nha hoàn hầu cận của Hạ nhị phu nhân đâu hết?”
Bình thường mà nói, khi đi ra ngoài bên cạnh sẽ dẫn theo hai nha hoàn tùy lúc phục vụ, bên người Du Nhã chỉ có một nha hoàn, một người khác nãy giờ chưa thấy xuất hiện. Cho dù nói vì bận đi lấy vài món đồ nên chưa quay lại, nhưng hình như cũng đã lâu quá rồi.
Du Nhã biến sắc, nha hoàn kia đi đâu, tất nhiên bà ta biết. Nha hoàn kia vốn dĩ trốn ở đây chờ sẵn, để dẫn Triệu Phi Châu đi gặp Quách Mộng, giờ chậm chạp không về. Mà bà ta lại không thể nói sự thật ra, nhưng Tưởng Nguyễn nào nhân từ cho bà ta thời gian nghĩ cách ứng đối. Bước tới trước giường Quách Mộng, nhẹ nhàng nhấc một chiếc khăn tay lên, khẽ nói. “Chiếc khăn tay này, hình như có hơi kỳ lạ…”
Đúng lúc đại phu đã kiểm tra thương thế và kê đơn thuốc cho Quách Mộng xong, bước tới nhận lấy khăn tay từ tay Tưởng Nguyễn, đưa lên mũi ngửi, rồi nói. “Vừa rồi thăm khám lão phu nhận thấy vị cô nương này vì trúng thuốc mê nên mới hôn mê bất tỉnh, trên chiếc khăn tay này quả thật có mùi thuốc mê.”