huyện Hạ gia đại gia bị nhị đệ của mình cho đội nón xanh chẳng mấy chốc đã truyền khắp kinh thành, bản thân Hạ Thành cảm thấy mất hết mặt mũi, viện cớ cáo ốm không thượng triều. Dù rằng vậy, sổ con vạch tội của quan Ngự sử vẫn không ngừng bay tới chỗ hoàng đế như bông tuyết mùa Đông, không ai không nói Hầu phủ nội trạch hỗn loạn, ngay cả con cái và thê thử của mình cũng không quản được thì có tư cách gì mà vào triều làm quan.
Lúc trước thì có chuyện Hạ Nghiên thông gian làm ảnh hưởng đến Hạ Hầu phủ, sau khi chuyện của hạ Nhị gia truyền ra ngoài, dân chúng mới bừng tỉnh hiểu ra, khó trách Tưởng phủ phu nhân kia có thể làm ra loại chuyện đó, căn bản là thượng bất chánh hạ tắc loạn mà.
Không nói bên ngoài đã đồn thành dạng gì, nhưng đợi đến khi truyền tới tai Hạ Thành đã biến thành dơ bẩn đến không nghe nổi. Từ ngày xảy ra chuyện Hạ Thiên Dật luôn ở nhà, sai nha hoàn mua rượu, mỗi ngày uống say bí tỉ, nào còn sót lại chút dáng vẻ nghiêm túc thuở xưa, không khác gì những gã bợm rượu say sĩn lay lắc ngoài đường. Hạ Thành tới nói mấy lần ngược lại làm Hạ Thiên Dật càng kích động hơn, dưới cơn nóng giận lão không thèm khuyên giải gì nữa, đành chờ qua mấy hôm để Hạ Thiên Dật tự nghĩ thông suốt.
Nhà mẹ đẻ của Thân Nhu có tới thăm một lần, lúc biết xảy ra chuyện kia, nhà họ cũng không còn mặt mũi, nói rằng nếu Thân Nhu đã gả vào Hạ gia thì thành người của Hạ gia rồi, cho dù có chết cũng không còn liên quan gì đến nhà mẹ đẻ nữa, cuối cùng buông tay để mặc Thân Nhu ở Hạ gia.
Thế nhưng hiện tại Hạ phủ đang để tâm tới thương thế của Hạ Kiều Kiều, nên không ai rảnh đi quản chuyện Thân Nhu còn sống hay đã chết. Kể từ ngày Hạ Kiều Kiều bị Hạ Thiên Dật đá một cước đụng đỗ canh nóng rồi bị hủy dung, Hạ phu nhân mời rất nhiều đại phu tới họ đều nói không có cách nào, trên mặt Hạ Kiều Kiều nhất định sẽ để lại một mảng sẹo lớn. Mặt có một vết bỏng lớn như vậy, đừng nói gì vào cung, ngay cả muốn gả cho một người nhà bình thường làm chính thê cũng khó. Thêm nay Hạ Kiều Kiều đã bại lộ thân phận là đứa con do thúc tẩu thông dâm sinh ra, các nhà thương hộ giàu có trong kinh cũng không muốn cưới nàng ta, càng không cần nói tới nhà quan lại.
Trước nay Hạ Kiều Kiều thích đẹp, coi trọng gương mặt mình hơn bất kỳ điều gì khác. Sau khi biết mình bị hủy dung thì cả ngày đòi sống đòi chết, nhất thời khiến Hạ phu nhân vô cùng đau đầu.
Lại nói Du Nhã và Hạ Thiên Tài, không biết có phải bị kích thích từ chuyện này hay không, tính tình của Du Nhã thay đổi lớn, ngay cả thái độ giả vờ nghe lời thuận ý ngày xưa cũng không thèm đeo nữa. Ngày ngày không phải cãi nhau ỏm tỏi với Hạ Thiên Tài thì chính là đánh nhau, thoắt cái hóa thân thành cọp cái, mỗi ngày trên mặt Hạ Thiên Tài đều có mấy vết cào, trên người Du Nhã cũng bầm xanh bầm tím, vừa nhìn đã khiến người ta giật mình.
Nay Hạ Hầu phủ giống như gặp loạn trong giặc ngoài, bách tính cũng đang chờ xem náo nhiệt, khi Lộ Châu kể lại chuyện này cho Tưởng Nguyễn nghe, cười đến không thẳng lưng nổi. “Giờ Hạ gia kia đúng là tự làm tự chịu, người cùng một nhà đấu đá nhau đến thương tích đầy mình.”
Liên Kiều cũng cười. “Thế gian không phải có câu nói rằng, thiên đạo luân hồi sao, đại phòng và nhị phòng Hạ gia làm ra chuyện xấu hổ như vậy, sớm muộn cũng có ngày bị vạch trần thôi.”
Bên ngoài sắc trời đã tối, Bạch Chỉ cầm kéo cắt ngắn tim đèn, ánh đèn trở nên sáng hơn một chút, không còn lóe nhảy chớp tắt nữa. Bạch Chỉ khoác thêm một chiếc áo mỏng cho Tưởng Nguyễn, nói. “Cô nương, ban đêm sương xuống lạnh, coi chừng bị cảm.”
Giờ đã vào đầu thu, ban ngày vẫn thấy bình thường, nhưng đêm đến khí lạnh của mình thu đã kéo tới. Tưởng Nguyễn khép lại quyển sách trên tay, vô tình liếc thấy cây còi trên bàn, còi huýt được chế tác rất tinh xảo, không kiềm được đưa tay cầm lấy, cẩn thận suy nghĩ.
Đây chính là thứ ngày đó trong ngục giam Tiêu Thiều tặng nàng, lúc ấy vội vàng chưa kịp nhìn kỹ, không biết còi huýt này được làm từ chất liệu gì, mơ hồ thoang thoảng một mùi hương thơm. Trên thân còi có khắc một con kỳ lân màu vàng đang đạp lửa cưỡi gió, Tưởng Nguyễn đưa lại gần mũi, ngửi thấy một mùi hương mát lạnh từ đó truyền ra.
Ước chừng đã hơn hai mươi ngày không gặp Tiêu Thiều, ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, Tưởng Nguyễn bỏ còi huýt xuống, muốn đi về phía ghế mềm, chợt nhìn thấy Thiên Trúc ở bên ngoài đột nhiên đứng bật dậy, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, chỉ thấy trước ánh nến đung đưa tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, dần xuất hiện một dáng người cao gầy, người nọ tiến thêm mấy bước, nhìn rõ mặt mũi, không phải Tiêu Thiều thì là ai?
Thiên Trúc thấp giọng gọi một tiếng. “Thiếu chủ!” Vẻ mặt gấp gáp hiếm khi xuất hiện, lúc này Tưởng Nguyễn mới ngửi được mùi máu tanh từ trên người Tiêu Thiều truyền tới. Nhìn kỹ mặc dù vẻ mặt Tiêu Thiều bình thản, nhưng sắc mặt tái nhợt so với thường ngày, ngay cả môi cũng bị bọc bởi sắc trắng.
“Ngươi bị thương?” Nàng nhíu mày.
“Không sao.” Tiêu Thiều mím môi, vừa dứt lời, đột nhiên quỵ xuống —— chật vật ngã xuống ghế mềm đặt ở gian ngoài trong phòng Tưởng Nguyễn.
Thiên Trúc không dám nói những lời khác, chỉ lo lắng nói. “Cô nương, chủ tử...”
Tưởng Nguyễn mở to mắt nhìn người ngất xỉu trên ghế, cuối cùng nói. “Đóng kỹ các cửa, bảo Liên Kiều và Bạch Chỉ đem nước nóng tới, Lộ Châu giữ cửa, Thiên Trúc, ngươi biết y thuật?”
Thiên Trúc lắc đầu. “Thuộc hạ chỉ nhận biết một ít độc dược.”
Tưởng Nguyễn đau đầu. “Vậy lúc xưa các ngươi bị thương thì làm thế nào?”
“Chịu đựng.” Thiên Trúc nói. “Chịu đựng đến khi trở về, sẽ có đại phu đến xem.”
Sát thủ tất nhiên không thể nào thời thời khắc khắc chú ý thương thế, nếu thật sự tiếc mạng như thế, vậy thì không cần làm công việc nguy hiểm này nữa. Tưởng Nguyễn rủ mắt, suy nghĩ một chút, nói. “Dìu hắn lên giường ta đi, phòng ngoài dễ để lại dấu vết.”
“Việc này…” Thiên Trúc kinh ngạc, để một nam nhân nằm lên giường mình, há chẳng phải ngầm thừa nhận… Nhưng nhìn sao cũng không ra Tưởng Nguyễn và Thiếu chủ nhà mình từng có cử chỉ thân mật.
“Động tác nhanh lên một chút.” Tưởng Nguyễn không cho Thiên Trúc thời gian ngẩn người. “Còn chậm chạp thêm lúc nào nữa Chủ tử ngươi sẽ chảy hết máu mà chết.”
Lúc này Thiên Trúc mới thu lại suy đoán trong đầu, đỡ Tiêu Thiều nằm lên giường Tưởng Nguyễn.
Bên ngoài, Lộ Châu đứng ở cửa viện, tận trung cương vị trông cửa đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ. Nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, gấp gáp hỏi Cẩm Nhị đang ngồi trên mái nhà nhìn lén. “Rốt cuộc thế nào?”
Cẩm Nhị lười biếng ngồi ở trên mái nhà, vén một mảnh ngói nhìn vào trong, chặc lưỡi nói. “Không có gì, chẳng qua cô nương nhà ngươi dìu Thiếu chủ lên giường mình thôi.”
“A ——” Lộ Châu che miệng lại. “Sao cô nương có thể tùy tiện để nam nhân nằm lên giường của mình chứ?”
“Ta thấy chắc cô nương nhà ngươi muốn thừa dịp chủ tử nhà ta hôn mê làm ra mấy chuyện tế nhị với chủ tử của ta.” Cẩm Nhị nói rõ ràng mạch lạc. “Đêm không trăng gió to, chính là thời cơ tốt nhất. Ngươi nhìn đi, cô ấy còn muốn buông rèm. Thế há chẳng phải là...”
“Im miệng!” Thấy hắn càng nói càng khó nghe, Lộ Châu giận không chỗ phát tiết, nói. “Ngươi đồ khốn miệng chó không mọc được ngà voi, không được bêu rếu sự trong sạch của cô nương nhà ta. Chủ tử nhà ngươi có gì đặc biệt hơn người, cô nương nhà ta xinh đẹp tuyệt sắc lại thông minh, cần phải làm loại chuyện này sao? Ngược lại là chủ tử nhà ngươi, đang êm đẹp không tới chỗ khác ngất xĩu, cố ý tới sân viện của cô nương nhà ta để ngất, thế là có ý gì?”
Lộ Châu miệng mồm lanh lợi, hỏi ngược khiến Cẩm Nhị nghẹn trân, nhưng nguyên nhân sự việc lại không thể tiết lộ với người ngoài, cuối cùng đành im miệng không tìm ra lý do nào khác để phản bác.
Trái lại Cẩm Tam ngồi trên cây xem trò vui phù một tiếng bật cười, cảm thấy Cẩm Nhị và Lộ Châu quả nhiên là kẻ dở hơi trời sanh một đôi, ngày ngày ở đây nhìn hai kẻ dở hơi này đấu khẩu, kể ra cũng thú vị thật.
…
Trong phòng, Thiên Trúc đã kiểm tra qua, Tiêu Thiều bị thương, vết thương có độc, may mắn Tiêu Thiều biết y thuật, đã uống thuốc giải độc, trước mắt tình hình đã tốt hơn. Nhưng vết thương trên người cần phải xử lý.
Theo cách của đám Thiên Trúc, chính là qua loa băng bó vết thương để cầm máu, làm vậy mặc dù rất nhanh rất tiện, nhưng dễ khiến vết thương bị thối rửa về sau, thấy không thể trông cậy vào Thiên Trúc, Tưởng Nguyễn chỉ đành đích thân ra tay.
Sau khi nhờ Thiên Trúc cùng giúp đỡ Tiêu Thiều lên giường, Tưởng Nguyễn ngồi xuống mép giường. Thiên Thiều mặc đồ đen nên không nhìn ra vết máu, chỉ khi dùng đèn rọi xuống mới thấy rõ một mảng ướt lớn, không rõ là máu hay mồ hôi. Tưởng Nguyễn để tay lên nơi đó, lúc lấy ra, trên lòng bàn tay đều là máu, khiến người nhìn phải giật mình.
Liên Kiều lấy nước nóng trở về thấy vậy hít sâu một hơi, kinh hoảng nói. “Cô nương, Tiêu vương gia bị thương nặng quá.”