Ngay khi biết tin Tưởng Nguyễn sắp đến phủ Cẩm Anh vương, Lâm quản gia đã lệnh người hầu lau dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới, giám sát người hầu lau tới lui ba lần còn đánh bóng nữa, đến cả hoàng đế còn chưa nhận được đãi ngộ này.
Tất cả chỉ vì một câu nói của Cẩm Nhị. “Chung quy thánh chỉ tứ hôn sẽ nhanh chóng ban xuống, lần đầu tiên phủ chúng ta nghênh đón Thiếu phu nhân, phải long trọng một chút chứ nhỉ?”
Lâm quản gia giống như đứa trẻ mười tuổi, chỉnh lý toàn phủ từ trên xuống dưới, Cẩm Tứ nhìn thấy Lâm quản gia nhiệt tình như vậy, chỉ đành lắc đầu một cái. “Thế này có giống quản gia đâu, đến cả bà vú cũng không cần cù chịu khó như vậy.”
Lúc Tưởng Nguyễn dẫn theo Lộ Châu Thiên Trúc tới phủ Cẩm Anh vương, nhìn thấy cảnh tượng trên dưới chỉnh tề. “Bái kiến Thiếu phu nhân.” Khí thế thông thiên, dọa sợ đám chim chóc nuôi trong vườn, chó dữ trông nhà sủa vang.
Lộ Châu cúi đầu xuống cười trộm, Thiên Trúc nhếch mép, Tưởng Nguyễn thần sắc không gợn sóng, chỉ nói. “Thái hậu nương nương sai ta tới đưa Vương gia ít thứ.” Tựa như người vừa được gọi ‘thiếu phu nhân’ không phải nàng vậy.
Người hầu trong phủ Cẩm Anh vương đều bị Thiếu phu nhân tương lai trấn trụ đến không biết Đông Tây Nam Bắc, tất nhiên là kiểu sợ đến choáng váng ấy, đang không biết phải làm gì tiếp theo, thì Tiêu Thiều đã đi ra, không thèm nhìn đám người Lâm quản gia, chỉ nói với Tưởng Nguyễn. “Đi theo ta.”
Trực tiếp kéo nàng đi vào trong.
Người hầu tự giác lui xuống.
Tưởng Nguyễn bước sau lưng Tiêu Thiều, lần trước tình thế cấp bách, nên không nhìn kỹ cảnh trí trong phủ. Giờ phút này cẩn thận nhìn kỹ, chợt cảm thấy cảnh trí nơi đây và Thiêu Thiều rất giống nhau, hắc thạch nước trong, vẫn lạnh lùng như trước, cây cối um tùm, đan xen, lại có mấy phần phong nhã rất khác biệt.
Bớt chút vẻ tiêu sái chính trực, thêm mấy phần tùy ý, so với Tưởng phủ trải đầy hoa cỏ do các vị di nương cố ý chăm bón, cảnh trí đơn giản nơi này càng khiến nàng ưng ý hơn.
Bóng lưng Tiêu Thiều vẫn cô lãnh ưu nhã như thường lệ, không hiểu sao hôm nay lại đi chậm hơn mọi ngày, dọc đường Tưởng Nguyễn nhìn phong cảnh lâm viên đến xuất thần, không chú ý Tiêu Thiêu đột ngột đứng lại, bất cẩn đụng thẳng vào xưng Tiêu Thiều.
“…”
Tiêu Thiều quay đầu nhìn thấy Tưởng Nguyễn đưa tay xoa trán, dáng người hắn cao ngất, tay chân dài, Tưởng Nguyễn chỉ đứng tới ngực hắn. Hiếm khi thấy nàng sơ ý như vậy, động tác xoa trán khiến Tiêu Thiều nhớ đến cảnh năm ấy bái sư ở núi Già Nam, phía sau núi có nuôi một con hưu hoa mai con, khiến người khác không kiềm lòng nổi muốn đưa tay sờ đầu nó.
Trên thực tế Tiêu Thiều cũng làm vậy, lòng bàn tay đặt lên mái tóc mềm mại lập tức khiến tâm trạng hơi khó chịu của hắn biến mất trong nháy mắt, rủ mắt nhìn thẳng đôi mắt đang trợn to của Tưởng Nguyễn. Khẽ ho nhẹ một tiếng, làm như không có chuyện gì thu tay về.
“Thái hậu quyết định muốn gả.” Tưởng Nguyễn đi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo, nói. “Ngươi có gì muốn nói với ra không?”
“Tưởng Tín Chi binh bại, nếu Tuyên Ly và Tuyên Hoa muốn lấy được binh quyền của Tưởng Tín Chi và Quan Lương Hàn, ắt phải phái viện binh tương trợ. Nay trong triều võ tướng chia làm hai phe, người của Tuyên Lãng và người của Tuyên Ly. Triệu gia không thể tùy tiện ra mặt, Tây Nhung đã sớm quy hàng, năm nay nhìn như không có dã tâm, nhưng một khi điều binh rời đi, e rằng quân Tây Nhung sẽ có dị động. Nam Cương vốn khó dây dưa, đến khi đó loạn trong giặc ngoài, ắt Đại Cẩm sẽ gặp nguy cơ lớn.” Tiêu Thiều thoáng ngừng, nhìn nàng nói. “ Tuyên Ly nảy sinh ý định với nàng, nếu đính hôn với hắn, Triệu gia sẽ bị nắm đuôi, nếu Tưởng Tín Chi còn sống cũng sẽ bị hắn nắm trong tay, nếu xảy ra bất trắc gì, người bị nhắm vào chính là nàng.” Mắt hắn đen như mực, bình thản nói. “Tình cảnh của nàng rất khó khăn, ta muốn bảo vệ nàng.”
“Tiêu Thiều ngươi không hiểu lời ta nói sao?” Tưởng Nguyễn nói. “Ta không cần ai bảo vệ cả, ta muốn báo thù.”
“Ta giúp nàng.” Tiêu Thiều đáp.
“Ngươi không sợ ta là họa quốc yêu nữ ư.” Tưởng Nguyễn cười khẽ.
“Ta thiếu nàng một mạng, bây giờ mạng này là của nàng.” Tiêu Thiều trịnh trọng nói. “Ta sẽ không ngăn cản nàng.”
“Ngươi luôn báo đáp ân cứu mạng của người khác như vậy sao?” Tưởng Nguyễn hỏi. “Ai cứu ngươi, ngươi cũng nguyện bằng lòng cưới người đó?”
“Nàng là người đầu tiên.” Thanh niên mi mục như họa, lạnh lùng mà thâm tình, trong mắt ẩn chứa dung túng mà ngay chính bản thân hắn cũng không phát hiện, như mưa xuân tí tách, âm thanh vi vách. “Chỉ có một mình nàng.”
…
Lộ Châu đứng ngoài lương đình, từ xa nhìn hai người đang trò chuyện, sầu não bứt tóc. “Chuyện… Có thể thành hay không đây?”
Một bóng người đột nhiên từ xà ngang treo ngược xuống xuất hiện trước mặt nàng, Lộ Châu sợ hết hồn, hét lên, lại thấy người nọ lộn mèo một cái, đứng thẳng trước mặt cô, vội vã đưa tay bịt miệng cô lại. “Suỵt, nhỏ tiếng chút, đừng quấy rầy chủ tử!”
Cẩm Nhị buông tay. “Ai là đồ bại hoại hả, bổn đại gia tư thế oai hùng phong lưu hào phóng, vô số nữ tử ái mộ… Ê cô đừng đi chớ!”
Lộ Châu đi thẳng không quay đầu lại, Cẩm Nhị muốn đuổi theo, lại bị một người cản đường, chính là Cẩm Tam. Cẩm Tam khẩy tóc, phong tình vạn chủng. “Sao nào? Lấy lòng tiểu cô nương à?”
“Nói năng gì đó?” Cẩm Nhị phất phất tay, tiện tay ngắt một cọng cỏ lên cắn. “Không có tâm trạng.”
“Trăng hoa lão luyện, cũng sẽ có lúc thất thủ.” Cẩm Tam thần bí xít lại gần Cẩm Nhị, cười híp mắt nói. “Ngươi trông chừng cho kỹ đấy, Cẩm Y vệ trong phủ đều để mắt tới tiểu cô nương kia, giờ nha hoàn hầu cận của Thiếu phu nhân được hoan nghênh lắm, với lại, mặt mũi Lộ Châu đáng yêu, người muốn ra tay nhiều lắm, đừng trách huynh đệ không nhắc nhở ngươi nhé.” Dứt lời tung người bay lên, biến mất trước mặt Cẩm Nhị,
Sắc mặt Cẩm Nhị phức tạp, đơ ra hồi lâu, mới phun nhánh cỏ trong miệng ra, bước nhanh về phía trước.
Trên cây, Cẩm Tam chà xát tay gõ chậu. “Mau tới mau tới, nhìn xem Cẩm Nhị có thất thủ không, cược đại cược tiểu, ha, ai muốn cược thì lẹ tay lẹ chân lên, chậm trễ thì không kịp nữa đâu nhé.”
…
Bất luận nói thế nào, phủ Cẩm Anh vương vốn yên ắng lạnh lẽo nay vì nhóm người Tưởng Nguyễn đến mà náo nhiệt hơn, Cẩm Tứ quy kết chuyện thành như vậy là vì phủ Cẩm Anh Vương quá ý nữ tử, gộp hết mấy cô trong Cẩm Y vệ và tỳ tử cộng lại cũng chỉ khoảng mười người, còn đều là chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Nha hoàn bên người thiếu phu nhân ngoại trừ Thiên Trúc, ai cũng có nét đặc biệt riêng, nhất thời đám tiểu tử mới lớn trong Cẩm Y vệ rối rít lăm le, nhao nhao muốn thử. Mấy người Lộ Châu Liên Kiều sắp được cưng mà sợ, hết thị vệ này tới tặng một hộp điểm tâm, tới thị vệ kia đem hoa tươi tặng. Lộ Châu than phiền nói. “Đám thuộc hạ ai cũng thông minh lanh lẹ, tại sao chủ tử lại chậm chạp không thông suốt thế chứ?”
Tuy chủ tử chưa thông suốt, nhưng không ngăn được đám thuộc hạ nhiệt tình thích náo nhiệt, ví dụ như chiều nay, vốn dĩ Tưởng Nguyễn phải về, kết quả vừa bước tới cửa đã nghe thấy Lâm quản gia khoa trương kêu to. “Ôi chao, trời muốn hại ta, kẻ nào dám làm hỏng xe ngựa của Thiếu phu nhân hả? Ôi ôi, nhìn ngựa này hẳn là ăn trúng đồ hư nên đau bụng rồi đây, trông tội nghiệp quá, mau mau tìm thú ý tới khám cho con ngựa này chút.” Dứt lời vội hối lỗi chạy tới trước mặt bồi tội với Tưởng Nguyễn. “Thiếu phu nhân, thật ngại quá, xe ngựa hư rồi ạ. Trong phủ cũng không còn xe ngựa khác, con ngựa này cần phải nghỉ ngơi. Huống hồ Thiếu phu nhân nhìn sắc trời đi ạ, sắp trở trời rồi, lỡ đâu trên đường về mưa to trơn trượt, nhỡ xảy ra chuyện bất ngờ thì phải làm sao đây? Ôi phỉ phui, là lão nô nói năng bậy bạ, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng nói sao thì an toàn vẫn hơn, phải không ạ?”