Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 261



Ngày đó Tuyên Phái nói với y, có muốn trả thù tên phản bội Tứ hoàng tử Tuyên Lãng không, Thái tử vốn ôm tức giận với hành vi của Tuyên Lãng, cứ bực bội vì không tìm được cách trừng trị hắn. Nghe Tuyên Phái nói thế thì hơi dao động, Tuyên Phái lại liệt kê sau chuyện này y sẽ đạt được lợi ích gì, nên thành công khơi gợi lòng ham chơi của Thái tử, hợp tác với Tuyên Phái, diễn màn kịch hay kia.

Đến nay Thái tử vẫn thấy lạ, một hoàng tử trước giờ không nổi bật như Tuyên Phái, sao có thể nghĩ ra kế hay như vậy. Cái tên nhãi thánh thủ Kim Lăng Hạ Thanh không phải ai muốn mời đều mời được, vậy mà Tuyên Phái nói chỉ cần thả ra tin tức trong cung có y thuật quý hiếm, Hạ Thanh chắc chắn sẽ đồng ý vào cung. Sau đúng như dự đoán, ban đầu Thái tử không hiểu nổi sao Tuyên Phái lại đoán trúng hết như thế, giờ nghĩ lại, sợ rằng đều là công lao của Tiêu Thiều. Tuyên Phái rốt cuộc chỉ là một đứa bé, tuổi này hẳn vẫn chưa có tâm cơ gì, suy tính chu đáo như vậy, hắn do Tiêu Thiều dặn dò.

Liễu Mẫn cảm tạ y, nhưng thật tế Thái tử không phải vì Liễu Mẫn mà giúp. Nay thấy dáng vẻ tâm thần bất định của Liễu Mẫn, Thái tử lại thấy hơi đồng cảm, mặc dù bình thường Liễu Mẫn rất nghiêm khắc đáng ghét, suy cho cùng cũng chỉ là một thái phó tính tình ngay thẳng thôi, thấy hắn vì nữ nhân mà sầu muộn, dầu gì cũng có tình nghĩa thầy trò, Thái tử vỗ vai Liễu Mẫn. “Thái phó ngươi đừng đau lòng quá. Trên đời hàng ngàn hàng vạn nữ nhân, cần gì một gáo nước kia, không bao lâu nữa cô ấy đã thành vợ người khác, Thái phó hiểu lễ nghi, không bằng Bổn cung tìm mấy người đáng yêu tới cho ngươi, tuy không xinh đẹp bằng Hoằng An quận chúa, nhưng cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.”

Cơ thể Liễu Mẫn cứng đờ, vội vàng đứng dậy nói. “Ý tốt của thái tử điện hạ thần xin nhận, nhưng vi thần không có ý này. Vi thần còn một số việc, xin phép cáo lui.” Dứt lời, thi lễ, đi mà như chạy.

Thái tử hừ một tiếng phun vụn trà ra, nói. “Vô vị.”



Nói về Cẩm Anh vương phủ, khác hẳn với bầu không khí buồn rầu ở những nơi khác, cả phủ đang hớn hở vui mừng như chuẩn bị ăn tết vậy, từ sau khi vợ chồng lão Cẩm Anh vương qua đời, hàng năm Cẩm Anh vương phủ vắng ngắt, hiếm khi thấy cả cả phủ vui mừng rộn rã thế này. Ý chỉ của Ý Đức Thái hậu vừa ban xuống, người cả phủ truyền lời cho nhau, dùng bồ câu đưa thư đem tin tới chỗ Cẩm y vệ ở khắp các nơi trên Đại Cẩm, ai cũng rối rít góp tiền chuẩn bị mua quà mừng hôn lễ cho chủ tử và thiếu phu nhân.

Lâm quản gia hăng hái dùng vải lau tấm kính Tây Dương, kéo Cẩm Tứ nói. “Ngươi nói xem dùng thiệp in hoa thiếp vàng hay dùng tơ thiên tàm thêu chữ sẽ tốt hơn?” Suy nghĩ một chút lại lắc đầu. “Hay làm thẻ gỗ Đàn, bên trên có thể đính trân châu, lần trước mang về một đóng hạt châu lưu ly từ Ba Tư, đính lên sáng chiếu chiếu, mới biểu lộ được không khí vui mừng, ừ, như thế ổn hơn.”

Cẩm Tứ liếc mắt. “Lão Lâm, một tấm thiệp mời thôi có cần làm tinh xảo đến thế không? Nếu lão phu nhân mà thấy ông phá của như vậy, nhất định sẽ hối hận vì ngày đó để ông làm quản gia.”

“Một tiểu cô nương như ngươi thì biết cái gì chứ, ” Lâm quản gia ghét nhất là người khác hoài nghi năng lực của mình, ưỡn ngực, kiêu ngạo tự hào nói. “Thiệp mừng ấy à, làm không tốt sẽ làm mất mặt vương phủ. Chủ tử chúng ta sắp làm gì chứ, lấy vợ lấy vợ lấy vợ đó, chuyện lớn đời người. Ngày xưa có biết bao nhiêu kẻ nói chủ từ chúng ta cả đời không lấy được vợ, phải tát thẳng vào mặt đám người đó. Hôn sự này phải làm thật lớn thật sang trọng, phải làm cho đủ thể diện. Với lại, chỉ mới có vậy thôi mà ngươi đã cảm thấy thiệp mời quá tốn tiền, tiểu Tứ, lão Lâm ta nói cho ngươi biết, đống sính lễ Thiếu chủ quyết định cho, đó mới gọi là phá của!”

Cẩm Tứ nghe thấy thế, cặp mắt sáng lên, không chờ cô hỏi, đã nghe trên cây vèo vèo vèo gió thoảng, Cẩm Tam bay xuống, hứng thú bừng bừng nhìn Lâm quản gia, truy hỏi. “Sính lễ là bao nhiêu?”

“Ngươi đoán xem?” Lâm quản gia chậm chạp không nói, khiến hai người ngứa ngáy cả người.

“Bảy bảy bốn mươi chín xe?” Cẩm Tứ đoán. Tính tình Cẩm Tứ ngầu đét như nam nhân, không quá rõ với chuyện sính lễ, thuận miệng nói một câu.

“Phi, bốn mươi chín chiếc, ngươi tưởng chủ tử là ăn mày hử?” Cẩm Tam lắc đầu nói. “Nữ nhân ấy mà, sính lễ càng nhiều càng rạng rỡ, ta đoán phải chín chín tám mươi mốt xe.” Mặc dù Cẩm Tam càng giống nữ hơn Cẩm Tứ, nhưng nói sao cũng đều là Cẩm y vệ như nhau, nên ít quan tâm đến chuyện thường ngày của nữ tử.

Lâm quản gia hận rèn sắt không thành thép liếc hai người một cái. “Không ngờ trong mắt các người phủ Cẩm Anh vương chúng ta nghèo như vậy, chín chín tám mươi mốt chiếc gì chứ. Độ chừng một trăm sáu mươi tám xe!”

“Một trăm sáu mươi tám xe?” Cẩm Tam Cẩm Tứ đồng loạt kêu thành tiếng. Cẩm Tam cau mày. “Thế rốt cuộc là bao nhiêu?”

“Thôi nói rõ cho ngươi biết nè, một trăm sáu mươi tám xe sính lễ ấy, dùng mua ba cái thượng thư phủ cũng còn dư.” Lâm quản gia nói. “Mà đó mới chỉ là sính lễ thôi, ta thấy theo tính cách Thiếu chủ, ngày sau chờ Thiếu phu nhân vào cửa, toàn bộ Cẩm Anh vương phủ sẽ đều là của cô ấy hết. Ôi, chủ tử lớn rồi không giữ được nữa, chỉ lo cho vợ không thèm đếm xỉa đám hạ nhân chúng ta.” Nói xong lời cuối, giọng Lâm quản gia hơi ưu sầu.

Sính lễ cỡ ba cái phủ Thượng thư không thể nói là không lớn, Cẩm Tam Cẩm Tứ bốn mắt nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Cẩm Tam nuốt nước miếng, nói. “Nhiều sính lễ như vậy, chủ tử không nghĩ rằng cho thượng thư phủ nhiều như thế, quá tiện nghi cho chúng rồi ư?”

Lâm quản gia lắc đầu. “Đần quá, nhiều sính lễ như vậy sao có thể đưa đến thượng thư phủ, dĩ nhiên giao toàn bộ cho Thiếu phu nhân bảo quản. Chuyện này các ngươi không cần lo, Thiếu chủ đã chuẩn bị xong rồi.”

“Thiếu chủ ngầu quá đi.” Cẩm Tam trợn mắt. “Ta nếu là nữ tử, ta cũng muốn gả cho hắn.”

“Ngươi không phải nữ tử à?” Lâm quản gia khinh bỉ nói. “Nhưng mà Thiếu chủ cũng coi thường ngươi, dáng dấp ngươi lại chẳng đẹp bằng Thiếu phu nhân.”

“…”



Lâm quản gia và Cẩm Tam Cẩm Tứ đang cãi vã, không biết rằng Tưởng Nguyễn đã từ cửa lớn bước chân vào Cẩm Anh vương phủ. Người hầu trong Cẩm Anh vương phủ thậm chí không thèm thông báo với Lâm quản gia, ai cũng nhiệt tình nghênh đón nữ chủ nhân tương lai, dẫn đường giới thiệu đủ điều, trên đường gặp ai cũng cung kính vô cùng, hành lễ kêu rõ to ba tiếng ‘Thiếu phu nhân’, khiến Lộ Châu che miệng cười trộm.

Đợi dẫn Tưởng Nguyễn tới thư phòng Tiêu Thiều, bọn hạ nhân tự giác lui ra ngoài, Lộ Châu và Thiên Trúc ra ngoài canh cửa, để lại không gian cho hai người vừa được chỉ hôn.

“Tiêu Thiều, ngươi muốn làm gì?” Tưởng Nguyễn hỏi. Hành động của Tiêu Thiều khiến người khác trở tay không kịp, hôm nay nàng bất ngờ không kịp đề phòng bị trói lên chiếc thuyền Cẩm Anh vương phủ này.

Tiêu Thiều xoay người lại, hôm nay hắn không mặc hắc y như thường ngày, ngược lại mặc một bộ xiêm y đỏ nhạt ngoài khoác áo tơ mỏng thêu bạch mãng. Trông ôn hòa hơn ngày thường đôi chút, càng thêm anh tuấn tuyệt luân, đôi mắt sáng chói rực rỡ, còn nhìn thêm nữa sẽ hãm sâu vào. Hắn sâu đậm nhìn Tưởng Nguyễn, nói. “Nàng không vui sao?”

“Bây giờ người toàn kinh thành đều nói bắp cải trắng ngươi đây bị ta củng mất, ngươi cảm thấy ta vui nổi không?” Đây là lần Tưởng Nguyễn thẳng thắn bộc lộ cảm xúc trước mặt hắn.

Trong mắt Tiêu Thiều nhuốm ý cười. “Ừm, ta để nàng củng.”

Thái độ dịu dàng như vậy, khiến người khác không biết phải nói sao cho phải. Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn một hồi. “Bây giờ ngươi đắc ý lắm à?”

“Ta vui lắm.” Tiêu Thiều đến gần nàng thấp giọng nói. Hắn vốn cao, đứng gần như vậy thì Tưởng Nguyễn chỉ đứng đến ngực hắn, nhìn từ xa giống như đang muốn ôm nàng vào lòng vậy. Trong giọng nói mang theo cưng chìu và ôn hòa mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, âm thanh từ tính. “Vương phi.”

Tưởng Nguyễn lui về sau một bước, giữ khoảng cách với hắn. Người này chẳng phân biệt thời gian địa điểm dùng mỹ nam kế rốt cuộc muốn làm gì, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi, không thể không nói chiêu này đúng là rất hữu hiệu. Tiêu Thiều nhàn nhạt cười một tiếng, giọng mang theo mê hoặc vô hình, phong lưu như ngọc, bất đồng với sự lạnh tanh ưu nhã lúc trước.

“Rốt cuộc tại sao lại cưới gấp như vậy?” Tưởng Nguyễn cau mày. “Ngươi phải đi?”

Tiêu Thiều rủ mắt nhìn nàng. “Phải, mười ngày sau ta sẽ lên đường, trước đó phải buộc chặt nàng trước, tránh thêm rắc rối.”

Buộc chặt gì chứ, câu này hơi khó giải thích, nhưng hiện tại Tưởng Nguyễn không để ý những việc này, nói. “Mười ngày sau?”

“Thời gian cấp bách, đám trong triều đều đang nhìn nàng lom lom, Thái hậu hạ lệnh rồi, đợi ta rời đi, nàng vào Cẩm Anh vương phủ. Đợi ta khải hoàn hồi triều sẽ thành thân.” Tiêu Thiều trầm giọng nói. “Cẩm Anh vương phủ có thể bảo vệ nàng bình an, thành thân phải tạm thời thích nghi. Nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng. Sau này thành thân, ta cũng sẽ không ép nàng cùng ta.” Nói đến đây, gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiều hơi đỏ lên, thần sắc vẫn không gợn sóng không sợ hãi.

Tưởng Nguyễn ung dung hơn hắn nhiều, cứ nhìn hắn nói. “Được.” Lấy tính tình kiêu ngạo của Tiêu Thiều, nàng cũng không phải quốc sắc thiên hương gì, Tiêu Thiều cũng không đến nỗi ép buộc nàng. Về điểm này Tưởng Nguyễn hết sức yên tâm, nghĩ thông suốt xong, cảm thấy quan hệ giữa mình và Tiêu Thiều không còn lúng túng như vậy nữa, nếu có thể làm bạn hoặc cấp trên, thế cũng không tệ.

Nàng cứ cúi đầu trầm tư như vậy, Tiêu Thiều nghiền ngẫm nhìn nàng, mím môi, đột nhiên nói. “Nàng đã vào Cẩm Anh vương phủ, chính là nữ nhân của Tiêu Thiều ta, có việc gì, không cần do dự gì cả, cứ thẳng tay mà làm.” Dừng giây lát, hắn nói. “Liễu Mẫn và Tuyên Phái, cả Cô Dịch nữa, nàng cũng không cần để ý tới.”

Tưởng Nguyễn ngẩn người, nhất thời có hơi cạn lời, lại cảm thấy mặt hơi nóng. Thầm nghĩ cái người Tiêu Thiều nhìn như lạnh nhạt, vậy mà lúc nào cũng có cách khiến nàng lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.