Trên xe ngựa, đích trưởng nữ Tưởng gia được nha hoàn đỡ, xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp mặc áo vải trâm mận, chiếc áo bông cũ màu xanh đậm, chiếc váy màu xám bạc, chất vải thô cứng, mái tóc dài được quấn lại bằng trâm gỗ, hai sợi tóc rũ xuống ở hai bên tai, làm nổi bật lỗ tai trắng như ngọc, khiến người nhìn mở mang tầm mắt.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt như trứng ngỗng lộ ra, làn da của Tưởng Tố Tố đã rất trắng, nhưng nàng còn trắng hơn Tưởng Tố Tố ba phần, giống như có thể chảy ra nước vậy. Có lẽ vì ngồi xe ngựa lâu, nên hai bên má dính một tầng bụi mỏng. Cặp mắt sáng nhẹ nhàng quét một vòng, khóe mắt hơi nhếch quyến rũ, khiến người xung quanh rung động. Tưởng Tố Tố ăn mặc thoát tục, xinh đẹp vô song. Nữ hài này ăn mặc túng khổ, lại vô cùng xinh đẹp. Khiến mọi người phải ngẫm nghĩ, nếu đổi lại một bộ y phục màu sáng, không biết nữ hài này sẽ xinh đẹp đến mức nào nữa.
Bởi mới nói, nữ nhân càng đẹp, càng dễ khiến người ta đồng lòng, vẻ đẹp của Tưởng Tố Tố thoát tục. Cô nương áo vải trâm mận này, ngũ quan cực đẹp, tựa như đã trải qua rất nhiều năm tháng khổ sở, không biểu hiện dư thừa gì, chỉ có sự trầm ổn. Rõ ràng tuổi còn nhỏ quá, khi giơ tay nhấc chân lại có vẻ thành thục phong hoa.
Nàng bước từng bước tới cửa Tưởng phủ, mọi người lanh mắt phát hiện, vạt váy của nàng không hề nhúc nhích, sống lưng ưỡn thẳng, từng bước đi, không hề có chút lệch nào. Vốn tưởng rằng đích nữ Tưởng gia ở thôn trang không có ai dạy dỗ, tất sẽ không biết lễ nghi, hôm nay xem ra, nữ hài này không chỉ cao thượng, lại được dạy dỗ cực tốt, vẻ đẹp xuất chúng, không phân cao thấp với thứ nữ Tưởng gia Tưởng Tố Tố.
Hạ Nghiên vội vã bước lên đón tiếp, đi nhanh tới trước mặt Tưởng Nguyễn, tỉ mỉ quan sát nàng, cầm tay nàng dịu dàng nói. “Hài tử ngoan, con chịu khổ rồi.”
Tưởng Nguyễn cười chúm chím nhìn bà ta, trong mắt Hạ Nghiên ứa nước mắt, vẻ mặt chân thành, nếu không phải kiếp trước từng bị dạy dỗ, Tưởng Nguyễn đã suýt tin bà ta thật lòng. Nhưng nàng vẫn dịu dàng nói. “Tưởng Nguyễn bất hiếu, khiến mẫu thân lo lắng.”
Lúc này Tưởng Tố Tố cũng đi tới, nàng ta nghiêng đầu nhìn Tưởng Nguyễn từ trên xuống dưới, cười nói. “Đại tỷ trở về, mấy ngày trước mẫu thân luôn nhắc mãi chuyện này, hôm nay cuối cùng nhìn thấy tỷ, mẫu thân có thể yên tâm rồi.”
Tưởng Nguyễn cười nhìn nàng ta, Tưởng Tố Tố vẫn như trong ký ức của nàng, xinh đẹp thoát tục ngây thơ hồn nhiên, tựa như tiên nữ trên trời, không màn thế sự, không buồn không lo. Nốt ruồi dưới mắt nàng ta vẫn rực rỡ như cũ, nhưng không biết có phải vì hút quá nhiều máu của người Triệu gia nên mới đỏ tươi như thế hay không.
Cho dù đã tự nhắc nhở bản thân nhiều lần, nhưng khi thấy Tưởng Tố Tố, hô hấp của Tưởng Nguyễn vẫn ngừng một giây, thù hận ùn ùn kéo tới, chính là gương mặt hiền lành vô hại này khiến nàng chôn vùi cả đời.
Tưởng Tố Tố nhạy cảm nhận ra sự biến hóa trong mắt Tưởng Nguyễn, không biết thế nào, tuy nàng đang cười, nhưng đôi mắt lại âm u lạnh lẽo, tựa như mang theo sự ẩn nhẫn đáng sợ. Trong lòng Tưởng Tố Tố cả kinh, bất giác lùi về sau hai bước, nụ cười trên mặt cứng ngắc.
Tưởng Nguyễn thầm hít một hơi thật sâu, cười nói. “Không sao, ta đã trở lại.” Nàng nói nhẹ nhàng, nụ cười xinh đẹp dịu dàng, nhưng khiến mẫu tử Hạ Nghiên cảm thấy bản thân bị vây trong quỷ khí âm trầm, giống như lời nói kia đi ra từ miệng của một người hung tợn.
Dòng nước ngầm mãnh liệt, nhưng đám người xung quanh lại không hề phát giác. Chỉ nói trưởng nữ với thứ nữ Tưởng gia đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp ý vui, một người mắt ngọc mày ngài, như hoa sen trắng, một người liễu rủ trong gió, vân đạm phong khinh (thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi). Ấn tượng của dân chúng đứng xem đối với Tưởng Nguyễn lại sâu thêm vài phần, thân phận đích trưởng nữ Tưởng gia này, không ai có thể phủ nhận.
Nhưng lúc này một giọng nói bén nhọn vang lên. “Một thời gian không gặp, đại tỷ lại xinh đẹp hơn xưa.”
Tưởng Nguyễn ngước mắt nhìn lên, người nói chuyện chính là thứ nữ Tưởng Lệ do nhị di nương sinh, ngũ quan của Tưởng Lệ giống Tưởng Quyền nhiều hơn, có chút cay nghiệt, thiếu đi nét nhu mì của nữ nhân. Nàng ta nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên che miệng cười. “Đại tỷ xinh đẹp như vậy, cần gì phải mặc y phục bần hàn như thế mà trở về, chẳng lẽ là sợ các tỷ muội ghen tị với y phục của tỷ, nên mới vội vã giấu đi.”
Lời nói này làm người ta suy nghĩ sâu xa, giống như Tưởng Nguyễn cố ý mặc y phục bần hàn để lung lạc dân chúng. Đám người vây xem chưa từng im lặng, biết sự đấu đá của thế gia vọng tộc, lập tức hăng hái lên nhiều.
Tay Tưởng Nguyễn khẽ động, nụ cười sâu hơn, nhưng không hề chạm tới đáy mắt, Hạ Nghiên, quả nhiên vẫn rất sốt ruột. Đây cũng là trận chiến đầu tiên của nàng ở Tưởng phủ, hôm nay nếu không giải quyết tốt chuyện này, ngày sau nàng sẽ không có địa vị, hoặc cái danh đích trưởng nữ Tưởng gia trong kinh thành, sẽ mang một ý vị mới.
“Bên ngoài gió lớn, mẫu thân và các muội muội coi chừng bị cảm lạnh, vẫn nên vào trong rồi nói tiếp.” Tưởng Nguyễn khẽ nói. Nhìn như đang tìm lý do tránh lời nói móc của Tưởng Lệ, đám người lập tức thất vọng, nghĩ rằng có lẽ đích trưởng nữ Tưởng gia này chỉ là một người bình dị muốn thanh thản sống qua ngày, nào có nhuệ khí như lúc đứng trên công đường. Chỉ nghe Tưởng Nguyễn lại nói. “Liên Kiều, Bạch Chỉ, các ngươi mang rương vào phủ.”
Liên Kiều với Bạch Chỉ gật đầu nói dạ, hai người vén rèm cửa xe ngựa lên, mọi người nhìn thấy rõ, trong xe ngựa chỉ có một cái rương, Liên Kiều với Bạch Chỉ cẩn thận khiêng rương xuống, như không cầm nổi, mới bước mấy bước đã thở hổn hển. Mọi người lập tức suy đoán không biết trong rương có bảo bối gì, dù sao thì Tưởng phủ cũng coi như giàu có, điệu bộ này, có lẽ trong rương có không ít bảo bối, chẳng lẽ đích trưởng nữ Tưởng gia này thật sự muốn che giấu tai mắt của người khác, có nhiều tài sản nhưng lại giả bộ đáng thương để kéo sự đồng tình?
Tưởng Lệ mỉm cười, nói nhỏ vào tai nha hoàn, nha hoàn kia lập tức bước tới trước mặt Liên Kiều, Tưởng Lệ cười nói. “Nhìn hai nha hoàn của đại tỷ cố sức thế này, chắc là rất nặng, để Thúy nhi đến giúp một tay đi.”
Thúy nhi không đợi Liên Kiều đồng ý, đã chủ động bước lên đỡ cái rương, Liên Kiều chưa buông tay, Thúy nhi đã bước lên trước mặt hai người, cái rương cạch một tiếng rơi xuống đất, khóa và bản lề trên rương đã cũ, rơi một cái liền hỏng, nắp rương bật ra, toàn bộ đồ trong rương cũng rơi theo.
Tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nụ cười trên mặt Tưởng Lệ càng tươi vui hơn, mọi người đều rướn cổ lên xem thử bên trong có gì, Hạ Nghiên hơi nhếch môi, Tưởng Tố Tố mặt đầy tò mò, chỉ có một mình Tưởng Nguyễn, khẽ thở dài một tiếng.