Tưởng Nguyễn không sợ hắn, trên thực tế Tiêu Thiều cũng không có gì đáng sợ, quá lắm thì vẻ mặt lạnh lùng chút thôi, huống hồ trước nay hắn chưa từng lạnh mặt với Tưởng Nguyễn. Thật sự không có sức uy hiếp gì hết.
Tiêu Thiều nhíu mày, cảm thấy có vẻ Tưởng Nguyễn đã thả lõng hơn, nhất thời ôm chặt nàng hơn, cúi thấp đầu từ từ đến gần. Vốn dĩ chỉ muốn dọa Tưởng Nguyễn, không hiểu sao cuối cùng ánh nhìn lại rơi xuống môi Tưởng Nguyễn, động tác vô cùng dịu dàng.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần, người khác không thể nào tưởng tượng được một Tiêu Thiều luôn lạnh lùng lúc động tình sẽ có dáng vẻ gì, chỉ duy nhất mỗi nàng nhìn thấy Tiêu Thiều như thế, tựa như trong nháy mắt tất cả sự lạnh lẽo toàn bộ thối lui, chỉ còn sự dịu dàng toát ra từ trong xương. Nàng nhắm mắt lại, chợt thân xe lắc lư, Tưởng Nguyễn suýt chút không ngồi vững, Tiêu Thiều kịp thời đỡ lấy nàng, tránh đầu nàng đập vào thành xe.
Tiếng xin lỗi của phu xe truyền vào. “Chủ tử phu nhân, vừa rồi có đá ngáng đường, ngựa giẫm phải, hai người không sao chứ ạ?”
Tiêu Thiều. “...”
Tưởng Nguyễn không nhịn cười được, Tiêu Thiều bất đắc dĩ nhìn nàng, Tưởng Nguyễn ngưng cười, khẽ vỗ Tiêu Thiều. “Nói thật đi, lần này đi săn, huynh có căng thẳng không?”
Tiêu Thiều lần nữa kéo nàng vào ngực, cẩn thận dùng áo khoác ngoài bọc kín nàng lại, chỉ chừa khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, đạm nhạt nói. “Không căng thẳng.”
Tưởng Nguyễn mặc hắn ôm lấy mình, nói. “Ta có hơi căng thẳng, Tưởng Đan nhất định sẽ thừa dịp này hành động, ta nghe Cẩm y vệ nói hết rồi, Tưởng Đan đã cấu kết với Tuyên Hoa, động tác của nàng ta cũng lẹ thật, giúp ta tiết kiệm không ít phiền phức.”
“Nàng không cần quan tâm gì hết.” Mắt Tiêu Thiêu thoáng hiện ánh sáng lạnh.
“Ta chẳng cần làm gì hết, bọn chúng đã vội tự tìm đường chết rồi.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Tưởng Đan có tính toán gì ta hiểu, thù oán giữa ta và nàng ta đã kết từ nhiều năm trước, kiếp này không chết không thôi. Về phần Phái nhi, nàng ta cũng muốn tính toán, thật sự khiến ta hết sức không vui, hôm nay ta thật sự rất muốn xem dáng vẻ thua thê thảm của nàng ta.”
Tiêu Thiều ôm xiết lấy nàng, mím môi, không nói gì. Tưởng Nguyễn mỉm cười, áo khoác của Tiêu Thiều rất ấm áp, kiếp trước nàng cũng từng nghe qua cuộc săn bắn hoàng gia, khi đó Tưởng Tố Tố có thể tham gia, bởi vì ả là nữ tử chưa lập gia đình, mà nàng lại chỉ có thể ở trong thâm cung, cách tường xanh ngói đỏ khát vọng tự do vĩnh viễn không thể nào có được. Giờ đây làm lại một đời, tới nơi chưa từng tới, tuy nhiên là để đối diện với một trận hỗn chiến. Đây là một cuộc đi săn, ai cũng muốn làm thợ săn, nàng nhìn Tiêu Thiều, tham luyến sự ấm áp, nên càng nhích sát vào người hắn hơn, thợ săn cao minh nhất đang ở bên cạnh mình, ít nhất nàng không cần phải lo lắng.
…
Sau giờ ngọ, rốt cuộc xe ngựa cũng đến rừng Bắc Nghiễm, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều là hai người đến chậm nhất ngoài ngự giá. Năm nay tràng săn hoàng gia còn náo nhiệt hơn năm ngoái, con cháu quan gia đều nhiệt tình tham dự. Tưởng Nguyễn vừa đến đã bị Lâm Tự Hương kéo qua, nói. “Muội tới muộn thật đó, ta còn tưởng muội không tới.”
Xung quanh có rất nhiều tiểu thư nhà quan gia quý tộc, nhìn thấy xe ngựa phủ Cẩm Anh vương đến thì chỉ chỉ chỏ chỏ, đợi khi thấy Tiêu Thiều không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kính mến dán lên người hắn. Sau khi Tiêu Thiều nói vài lời với Tưởng Nguyễn rồi đi về bên phía nam quyến, thì ánh mắt họ nhìn Tưởng Nguyễn đều tràn đầy địch ý.
Tưởng Nguyễn đâu phải kẻ ngu, tất nhiên biết địch ý từ đâu mà ra, khó hiểu nói. “Huynh ấy khiến người khác yêu thích đến thế à? Nhưng trước khi thành thân với ta, cũng đâu đến mức chạm tay sẽ bỏng như hôm nay đâu.”
“Đồ ngốc,” Lâm Tự Hương liếc nàng. “Lúc đầu đám người đó thấy Tiêu vương gia mặt lạnh lòng lạnh, sợ bản thân không lọt nổi vào mắt người ta, ai dám tùy tiện lên tiếng, chỉ đành từ bỏ tâm tư. Ai ngờ đâu giờ đây thấy Tiêu vương gia đối xử với muội rất dịu dàng cưng chiều, dáng dấp lại anh tuấn, bọn họ hối hận rồi đấy thôi, ai cũng muốn chen một chân vào vương phủ của các ngươi hết.”
Tưởng Nguyễn ngẫm nghĩ, rồi thản nhiên, tài lực quyền thế của Tiêu Thiều đúng là số một số hai ở Đại Cẩm, lúc nàng gả qua kẻ khác còn bảo rằng Tiêu Thiêu là một cây cải trắng bị con heo là nàng củng mất, nay xem ra, người muốn cướp cây cải trắng này nhiều không đếm xuể, Tưởng Nguyễn đang nghĩ xem có nên nuôi nhốt cây cải trắng này không, chợt Lâm Tự Hương nổi giận nói. “Đấy muội nhìn xem, đó không phải một kẻ hối hận sao?”
Tưởng Nguyễn nhìn theo, thấy một cô gái đứng bên cạnh Thái tử phi, tuổi chừng mười bảy mười tám, người mặc xiêm y xanh nhạt. Ngoài khoác áo sẫm màu, đứng giữa đủ kiểu nữ tử ăn mặc xinh đẹp, lối ăn mặc mộc mạc thật sự có hơi nhạt nhòa. Dường như người kia nhận ra ánh nhìn của họ, xoay đầu lại, vừa vặn đối diện với Tưởng Nguyễn, không hề có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ mỉm cười.
Nữ tử mày ngài miệng nhỏ, ngũ quan nhìn không có gì đặc biệt, nhưng hợp lại thì tạo thành một nét đẹp đặc biệt, rất thanh thú. Quan trọng nhất là nơi giữa mày ẩn chứa sự khoang dung, tô điểm thêm cho nhan sắc, tóm lại nhìn qua đã cảm thấy đây là một nữ tử khiến người khác có cảm giác dễ chịu.
Tưởng Nguyễn mơ hồ đoán được thân phận nữ tử này, chợt nghe Lâm Tự Hương nói. “Muội không biết cô ta là ai đúng không? Viên minh châu của Tân Hải Tổng đốc Diêu gia, Diêu Niệm Niệm.”
Thiên kim Diêu gia, Tưởng Nguyễn rủ mắt, từng nhiều lần nghe nói qua, hoàng đế cố ý muốn để vị thiên kim Diêu gia này làm Cẩm Anh vương phi, cuối cùng không biết vì sao Tiêu Thiều lại coi trọng Tưởng Nguyễn, thế vẫn rất thiệt thòi cho Tiêu Thiều. Trước những thứ lời đồn đãi này, Tưởng Nguyễn chỉ cười cho qua, đối với Diêu Niệm Niệm, ngược lại có chút tò mò, nghe vị thiên kim Diêu gia này trên thông thiên văn dưới tường địa lý, khác hoàn toàn với tài nữ chỉ biết cầm kỳ thư họa như Tưởng Tố Tố, Diêu Niệm Niệm trên hiểu việc triều chính, dưới hiểu nỗi khổ muôn dân. Sở dĩ Diêu gia phất lên như mặt trời ban trưa, thậm chí có một phần công lao của Diêu Niệm Niệm.
Mà Tưởng Nguyễn còn biết năm xưa lúc phu thê lão Cẩm Anh vương mang danh tạo phản, chúng thần tử đều quay lưng với phủ Cẩm Anh vương, nhưng Diêu gia vẫn một mực ủng hộ phủ Cẩm Anh vương, thậm chí còn bất bình vì Tiêu Thiều. Nghe nói do Diêu Niệm Niệm biết chuyện nên cực lực khuyên nhũ cha mình, thế nên nói, Diêu Niệm Niệm và Tiêu Thiều, ít nhất không phải quan hệ đối nghịch.
Tưởng Nguyễn chỉ vô tình nhìn Diêu Niệm Niệm, không có ý gì khác, cộng thêm Tiêu Thiều không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt, thứ hai vị Diêu Niệm Niệm này luôn do mình hoàng đế khăng khăng, nàng thật sự không để vào mắt. Tuy nhiên trong khoảng khắc đối mặt với Diêu Niệm Niệm vừa rồi, nàng phát giác có gì đó không đúng, trong mắt cô gái kia ẩn chứa địch ý, mặc dù đã giấu rất khá, nhưng đối với người từ nhỏ lớn lên trong vô vàn ‘địch ý’ như Tưởng Nguyễn mà nói, ánh mắt đó, thật sự quá quen thuộc.
“Ngươi lại nói bậy,” Từ sau khi Văn Phi Phi sinh con, đây là lần đầu ra ngoài, lần này cùng phu quân tới trường săn, tâm trạng không tệ. Nghe Lâm Tự Hương và Tưởng Nguyễn nói chuyện, không nhịn được chen miệng. “Hối hận gì chứ? Nghe nói thiên kim Diêu gia kia là người lòng ôm chí lớn, khoan dung hiếm thấy, về phần Tiêu vương gia, đừng khiến Nguyễn muội muội ấm ức, ngươi không thấy phu thê họ ngọt ngào như nếm mật hay sao.”
“Không sợ kẻ gian trộm, chỉ sợ kẻ gian nhớ.” Đáng tiếc Lâm Tự Hương không cảm kích, kiên trì với quan điểm của mình. “Kẻ được gọi là tài nữ trên cõi đời này đều giống nhau. Nói là khoan dung, chẳng qua không muốn mình trở thành trò cười thôi. Cũng chỉ là điển hình của hai chữ, dối trá.”
Lâm Tự Hương có trực giác nhạy bén với nhân tính, người như thế mới là người thông minh nhất. Lần này ý tưởng của Lâm Tự Hương và Tưởng Nguyễn không hẹn mà hợp, chỉ trong một cái nhìn ngắn ngủi, Tuyển Nguyễn đã biết thiên kim Diêu gia này không hề rộng lượng và khoan dung như vẻ bề ngoài, ít nhất trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng đã phát giác được rất nhiều cảm xúc vô hình.
Quả nhiên, cải trắng nhà mình quá trân quý, không cẩn thận sẽ bị người khác củng mất.
Đang suy nghĩ, thình lình nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Nguyễn muội muội, các ngươi cũng tới sao!”
Tưởng Nguyễn quay đầu lại, Triệu Cẩn tung người xuống ngựa, hôm nay Triệu Cẩn mặc y phục cưỡi ngựa, vì nhà bọn họ vốn là võ tướng, cực kỳ chú trọng mặt này, ăn mặc như thế, trực tiếp đè bẹp đám nữ quyến, thật sự rất hoạt bát anh khí, bên phía nam quyến cũng có không ít ánh mắt nhìn sang, có một số người còn rất lộ liễu không thèm che giấu.
“A Nguyễn.” Đúng lúc Tưởng Tín Chi cũng đi tới. Giờ hắn là tân quý trong triều, không thể vắng mặt trong những trường hợp thế này. Hắn bước nhanh tới, Tưởng Nguyễn đã lâu chưa gặp hắn, dạo gần đây hắn vội vàng chuyện quân doanh, ít tới phủ Cẩm Anh vương, Tưởng Nguyễn cười nói. “Đại ca, bây giờ huynh mới đến đấy à.”
Triệu Cẩn vốn định nói chuyện với Tưởng Nguyễn, không ngờ chưa kịp nói câu nào, Tưởng Tín Chi đã đến, nhất thời ngây ngẩn tại chỗ, sau đó nhanh chóng cúi đầu, rất sợ Tưởng Tín Chi chú ý tới mình. Lâm Tự Hương thấy, ngạc nhiên nói. “Triệu Cẩn, ngươi cúi đầu sâu thế làm gì? Trên đất có bạc à?”
Lúc này, Triệu Cẩn muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể nhắm mắt ngẩng đầu lên, khô khốc cất tiếng chào. “Tưởng tướng quân.” Sau đó vội cúi đầu nhìn đá dưới chân mình, đá mũi chân, tựa như ngẩng đầu lên thì sẽ có chuyện vậy.
Tưởng Tín Chi thấy Triệu Cẩn như vậy, nhíu mày, lại như có hơi tức giận.
Tưởng Nguyễn đánh giá hai người, môi vểnh lên. Không phải nàng không biết chuyện giữa hai người, chẳng qua không ngờ sức ảnh hưởng của Triệu Cẩn còn lớn hơn nàng nghĩ. Tưởng Tín Chi là ai chứ, là một nam nhân tốt, trừ kẻ địch, đối đãi người khác trước sau lịch sự tao nhã, chính nhân quân tử. Người như thế, vậy mà lúc đối mặt với Triệu Cẩn lại như có tâm sự, hẳn chính bản thân Tưởng Tín Chi cũng không phát giác được.