Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 369



Dù bầu không khí năm mới đã bao phủ khắp kinh thành Đại Cẩm, trong cung lại tử khí âm trầm, thậm chí còn tệ hơn ngày thường. Thái tử điện hạ bị thương nặng vốn đã vô phương cứu chữa, nhưng nhờ thánh thủ Kim Lăng Hạ tiểu thần y đích thân chữa trị mà nhặt về được cái mạng, tuy nhiên dù giữ được tánh mạng, nửa đời sau lại chỉ có thể giống như phế nhân. Đại biểu đã không gánh nổi vị trí Thái tử, hoàng hậu trong một đêm như già đi mười tuổi, lúc đầu vẫn còn danh đứng đầu lục cung, nay ngày đêm đều ở phật đường tụng kinh cầu phúc, nhìn hành động có vẻ sắp nhường lại hậu vị.

Như thường lệ, hành động này của hoàng hậu cũng không có gì lạ, bởi lẽ hậu cung đã loạn từ lâu rồi. Ai cũng tranh đấu vỡ đầu chảy máu hy vọng bản thân sẽ được ngồi lên vị trí kia, dẫu sao mẫu nghi một nước chính là nữ nhân tôn quý nhất. Nhưng nay không ai dám hỏi tới, bởi hoàng đế vì chuyện của Tuyên Hoa mà nổi cơn thịnh nộ. Ngũ hoàng tử ý đồ mưu hại Thái tử bị chém đầu, Đức phi vốn hành xử ổn trọng cũng đã xuất gia. Mấy phi tử vừa cất nhắc, Tưởng Đan bị loạn côn đánh chết, Vương Liên Nhi đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo, người sáng suốt đều nhìn ra điểm lạ bên trong, nghĩ hẳn hậu cung đã xảy ra chuyện gì đó, nào ai dám tự tìm xui xẻo ngay thời khắc quan trọng này chứ, ngay cả cám dỗ có lớn hơn nữa, thì họ vẫn chùn bước. Vã lại, tâm trạng hoàng đế thật sự không tốt.

Không nói đến Thái tử vốn không được coi trọng, Tuyên Hoa đột nhiên ngã ngựa, ảnh hưởng gây ra thật sự không nhỏ. Triều thần âm thầm, không, phải nói là công khai chia làm hai phe, một phe ủng hộ Tuyên Ly, một phe đột nhiên nổi lên chính là phe ủng hộ Tuyên Phái, trong đó có thêm bộ hạ củ của Tuyên Hoa gia nhập, không phân cao thấp với phe Tuyên Ly, thậm chí còn có xu thế vượt qua.

Tuy nhiên bất kể thế nào, giao thừa vẫn phải qua, có cái không được náo nhiệt thôi, thật sự hơi tiêu điều.

Trong cung Từ Ninh, Ý Đức Thái hậu xem tờ đơn, gật đầu từ tốn nói. “Cứ làm như trên đây viết, ngoài ra thêm vào một cây ngọc như ý trầm hương đỏ.”

Dương cô cô cúi đầu thưa vâng, giao tờ đơn cho cung nữ rồi đi vòng tới sau lưng Ý Đức Thái, cẩn thận đấm vai cho bà, nói. “Thái hậu nương nương sai người đưa niên lễ tới phủ Cẩm Anh vương, nếu để người khác nhìn thấy...” Số niên lễ này đều được đưa tới phủ Cẩm Anh vương, vào những năm trước, kể từ khi biết thân thế Tiêu Thiều, Ý Đức Thái hậu luôn tuân thủ nghiêm ngặt ý nghĩ bảo vệ Tiêu Thiều, chỉ âm thầm quan tâm, không bao giờ làm những việc khiến người khác hoài nghi như thế này, hôm nay là lần đầu tiên công khai tặng niên lễ tới phủ Cẩm Anh vương.

“Ngươi nghĩ rằng không tặng, đám người đó sẽ không biết?” Ý Đức Thái hậu cười như không cười nhìn Dương cô cô, nói. “Ai gia muốn làm vậy từ lâu, nhiều năm qua rụt rè e sợ, nay còn không làm, chỉ sợ ngày sau sẽ không còn cơ hội nữa.”

Lời này rất uyển chuyển, nhưng chứa ẩn ý khiến người ta nghe mà giật mình. Dương cô cô cả kinh, không màn thứ khác, vội đi tới trước mặt Ý Đức Thái hậu, quỳ xuống nói. “Nương nương ngàn vạn chớ nói vậy.”

“Thôi.” Ý Đức Thái hậu phất tay, trong đại sảnh không có người khác, mí mắt Ý Đức Thái hậu hơi khép, giọng lại vô cùng thanh tỉnh. “Sắp biến thiên rồi, gió thổi báo giông tố sắp đến, Uyển nương, ai gia và ngươi sống hơn nửa đời người, cái gì chưa thấy qua, sẽ bị chút danh tiếng che mờ mắt sao.” Bà thở dài. “Chẳng qua, ai gia vẫn còn chút tâm nguyện chưa hoàn thành. Vốn cứ nghĩ, ngày giờ còn dài, không ngờ vừa chớp mắt, đã qua nửa đời người.”

Dương cô cô cúi đầu, lẳng lặng nghe, bỗng Ý Đức Thái hậu nói. “Sức khỏe của hoàng đế có khởi sắc gì không?”

“Nghe Lý công công nói, hình như còn nặng hơn.” Dương cô cô khổ sở nói. Chuyện hoàng đế bệnh nặng, trừ vài thân tín và Ý Đức Thái hậu, thì không ai biết. Mấy ngày qua trong cung đều nghĩ hoàng đế tức giận vì chuyện của Tuyên Hoa nên tâm trạng không tốt, thậm chí rất ít ra khỏi tẩm cung. Nhưng thật ra vì hoàng đế càng lúc càng yếu, bệnh tới như núi sập bệnh đi như kéo tơ, dù là vua một nước, cũng chẳng thể thoát được thời gian. Tuyên Hoa vừa chết, triều cục hỗn loạn bất an, tin tức hoàng đế bệnh nặng truyền ra không biết sẽ tạo thành họa bao lớn, nên chỉ đành giấu tin này.

“Âu cũng là số mạng.” Giọng Ý Đức Thái hậu nghe không ra vui giận, chỉ nói. “Sớm muộn cũng phải lập Tân Thái tử, hẳn đám ngưu quỷ xà thần kia cũng bắt đầu hành động rồi.”

Dương cô cô đi theo Ý Đức Thái hậu nhiều năm, rất nhiều chuyện Ý Đức Thái hậu không hề tránh né. Chủ tớ hai người gần như không có bí mật. Nghe vậy Dương cô cô liền nói. “Thái hậu nương nương định đích thân thượng triều ư?”

Nếu cứ mãi giấu giếm chuyện hoàng đế bệnh nặng, chắc chắn sẽ không gạt được, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm hoàng cung, có không ít kẻ thành tinh, một khi vỡ lở, không nói thiên hạ đại loạn, ít nhất cũng sẽ gây ra không ít tai họa. Lúc còn trẻ Ý Đức Thái hậu hành xử sấm rền gió cuốn, không phải chưa từng buông rèm chấp chính. Chẳng qua vì sau đó Đại Cẩm dần dần an ổn, đế vị vững chắc nên bà mới thoái lui, nay nếu thật sự phải đến bước kia, Ý Đức Thái hậu đứng ra khống chế triều chính cũng là chuyện dễ hiểu.

“Ai gia vào triều làm gì?” Nụ cười trên môi Ý Đức Thái hậu lạnh lẽo, trâm cài tóc lấp lánh kim quang như cũng tản ra ánh sáng lạnh. Bà khẩy hộ giáp hồng ngọc, nói. “Không quậy đục ao nước này, làm sao bắt được kẻ xằng bậy. Ai gia cũng muốn nhìn thử, rốt cuộc kẻ nào đang mơ ước thiên hạ giang sơn này.” Bà thong thả cúi đầu. “Cho rằng ai gia thân ở hậu cung thì vô năng rồi ư, đúng là nực cười.”

Dương cô cô thử dò xét nói. “Nhưng ý của bệ hạ, là muốn...”

“Ban đầu ai gia cũng nghĩ vậy, vị trí này vốn chuẩn bị cho nó, giang sơn Đại Cẩm giao cho nó là danh chính ngôn thuận. Chẳng qua giờ nhìn lại, nó không có lòng dạ với vị trí này. Nó và cha nó giống y như nhau, thậm chí so với cha nó còn cứng rắn hơn, ai gia không làm gì được nó, không đúng, là ai gia sợ.” Phụ nhân lớn tuổi nghiêm nghị hiếm khi để lộ sự mệt mỏi, bề ngoài trông bà vô cùng rực rỡ, thủ đoạn sấm rền gió cuốn, nhưng thuở trẻ trượng phu hoài nghi, nhà mẹ sụp đổ, trung niên tang tử sau lại tang nữ, nỗi đau ấy vĩnh viễn không một người nào hiểu được, dù có giỏi che giấu cỡ nào, sự đau khổ trong lòng chỉ có bản thân biết. Bà cho rằng mình nợ thái tử Hồng Hi, tất nhiên cũng sẽ không làm khó con trai của con mình, không thể không nói, Thái tử Hồng Hi rơi vào kết cục đó, cũng có một phần lỗi của bà. Bà không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, chỉ có thể lui bước. Bà thở dài thật sâu. “Hoàng đế muốn làm theo ý mình, nhưng thiên hạ này cũng có chuyện đế vương không thể làm gì được. Ai gia và hoàng đế đều nợ nó, bất kể hoàng đế nghĩ thế nào, ai gia cũng muốn giúp nó.”

“Nhưng nếu ngài ấy không muốn,” Dương cô cô khó khăn, cẩn thận thử dò xét nói. “Theo ý Thái hậu nương nương, nên giúp bên nào đây?” Giang sơn này là giang sơn Tuyên gia, nếu người kia không nhận, trong hai người Tuyên Ly và Tuyên Phái sẽ có một người trở thành trữ quân Đại Cẩm. Đối với hai người cháu trai này Ý Đức Thái hậu cũng không quá nhiệt lạc, nhưng thái độ của Ý Đức Thái thật sự vô cùng quan trọng.

“Uyển nương, ngươi vẫn không rõ sao?” Ý Đức Thái hậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy rơi vào mắt Dương cô cô thì có hơi kỳ lạ, bà nói. “Ai gia chậm chạp không tỏ thái độ, chính là muốn nhìn động tác của hai người kia. Giang sơn Đại Cẩm, luôn là giang sơn Tuyên gia. Nhưng nay giang sơn này, lại có kẻ ngoại lai muốn tới chia một chén canh. Sân khấu đều đã dựng xong, ai gia cũng muốn nhìn thử, vở tuồng này, kẻ ca diễn rốt cuộc là dạng người gì.”

Dương cô cô chấn động, theo bản năng giương mắt nhìn Ý Đức Thái hậu. Lập tức thấy được trong đôi mắt phụ nhân đã tu thân dưỡng tính không màng thế sự từng chứng kiến Đại Cẩm trải qua phong ba bão táp đến được quốc thái dân an như hôm nay, đột nhiên tóe ra sự nghiêm khắc. Trong khoảnh khắc như trở lại thời gian hào hùng năm xưa, tựa như mọi thứ chưa sinh, tuổi vẫn chưa già, lợi kiếm ra khỏi vỏ, ác liệt ngoan tuyệt.

Tiếng pháo đón giao từ bên ngoài thừa truyền tới, lẽ ra nên là lúc phi tử hậu cung tụ họp náo nhiệt nhận tiền lì xì. Dẫu sao tin tức hoàng đế bệnh nặng cũng không ai biết, đều cho rằng vì tâm trạng hoàng đế không tốt nên mới không làm tiệc đêm giao thừa, những cô gái cô đơn chỉ có thể mỗi người tự tìm niềm vui. Ý Đức thái hậu khép mắt, như ngủ quên trên ghế mềm. Dương cô cô nhẹ nhàng lấy thảm đắp lên cho Ý Đức thái hậu, cắt tiêm đèn, rồi mới lặng yên lui xuống.



Ngày hôm nay phủ Cẩm Anh vương vô cùng náo nhiệt.

Đầu ngày Tưởng Nguyễn cùng Tiêu Thiều tới phủ Tướng quân thăm hỏi cả nhà Triệu Quang, nam nhân Triệu gia hết sức bất mãn với Tiêu Thiều kẻ âm thầm cuỗm mất con gái nhà mình, nữ tử Triệu gia lại vô cùng hài lòng với Tiêu Thiều. Chỉ vì Tiêu Thiều dung mạo tốt, tánh tình tuy lạnh nhưng thắng ở chững chạc, ngay cả một thông phòng cũng không có, điểm này là điểm nữ tử Triệu gia ưng ý nhất. Nếu nói có gì không tốt, chỉ có danh tiếng hơi tệ, tuy nhiên có thể thấy Tiêu Thiều đối xử với Tưởng Nguyễn rất ân cần săn sóc, nên cũng cảm thấy chuyện ấy không còn quan trọng nữa.

Mặc dù vẻ mặt Tiêu Thiều lạnh nhạt, nhưng lễ phép chu toàn, khiến người khác không nhìn ra sơ hở, cộng thêm Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn khóe hiểu lòng người, chu toàn một hai, nên khiến người Triệu gia mở rộng tư tưởng. Coi Tiêu Thiều là nữ tế danh chánh ngôn thuận mà đối đãi. Hôm nay là giao thừa, phải trải qua ở phủ Cẩm Anh vương, Tưởng Nguyễn vốn tưởng rằng chỉ có hai người họ, bởi vì Tiêu Thiều không có người thân khác. Ai ngờ không có người thân là thật, nhưng sư huynh đệ lại tới một đám.

Quan Lương Hàn tất nhiên phải phụng bồi phụ mẫu, Mạc Thông Hạ Thanh và Tề Phong lại không mời mà tới, có lẽ Mạc Thông gần đây bị người nhà hối thúc chuyện hôn sự quá dữ, nên chạy trốn ngay đêm giao thừa, hẳn không tìm được chỗ nào để tránh, quen chân chạy tới vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.