Một thần tử rời triều đường đã nhiều năm đột nhiên một ngày muốn nhập sĩ lần nữa, chuyện này ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng hoang đường, cố tình dáng vẻ Lâm Úy vẫn trang nghiêm, nghiêm túc khí thế, Dương cô cô và Ý Đức Thái hậu không cho rằng ông đang nói đùa.
“Dù cầm thánh chỉ của tiên hoàng, hành động này cũng đã làm trái quan đạo, ắt sẽ đem tới vô số lời đồn đãi. Ngươi đang càn quấy cái gì!” Ý Đức Thái hậu lạnh lùng nói. Ánh mắt nhìn Lâm Úy có chút phức tạp. Lâm Úy nói trong tay có thánh chỉ, vậy tất nhiên là có, thế nhưng tiên hoàng đã qua đời lâu như vậy, nay triều đình hỗn loạn và khả năng cao tương lai mai sau sẽ còn hơn cả thế. Lâm Úy chọn nhập sĩ đúng thời điểm này, há chẳng phải ném nhược điểm tới trước mặt kẻ khác sao. Mặc dù thuở trẻ Ý Đức Thái hậu hô phong hoán vũ, nhưng đến hôm nay, bà không thể không chấp nhận bản thân đã già, mấy ngày qua, cố hết sức chống đỡ áp lực do đám người phe Tuyên Ly đem tới, bà không dám nghĩ thêm, tin tức về Lâm Úy truyền đi, sẽ đưa tới hỗn loạn như thế nào.
“Vi thần không làm càn,” Lâm Úy nói. “Minh quân đã xuất, vi thần chỉ là thần tử tận tâm phụ tá, lòng thành khẩn, mong Thái hậu nương nương tác thành.”
Ý Đức Thái hậu đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Úy, từ trên cao nhìn xuống, không giận ngược lại cười. “Minh quân? Ai gia cũng muốn biết, minh quân của thiên hạ này, rốt cuộc là ai!” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói toát ra một tia căm phẫn và ấm ức, mấy ngày qua, bà mắt lạnh nhìn triều đình tranh đấu, thời gian như trùng với năm xưa, khiến bà nhớ lúc khi tiên hoàng còn tại thế, tám Vương nổi loạn, quảng cảnh không phải cũng thế này ư. Mà hiện tại, lão thần Lâm Úy ngày xưa, còn dám không chút kiêng kỵ nói. Phụ tá minh quân.
Minh quân! Thiên hạ này từ đâu ra minh quân, thắng chính là minh quân, thua, chỉ có thể mặc cho sách sử vùi lấp nhục nhã cả đời, ai cũng không có cách thay đổi.
“Thái hậu nương nương lo xa nghĩ rộng, tất nhiên biết ai là minh quân.” Lâm Úy đột nhiên dập đầu một cái với Ý Đức Thái hậu. “Thần cả đời thề thành tâm phụng sự tiểu chủ tử, tiểu chủ ra tử lệnh, vi thần liều chết cũng phải hoàn thành. Thiên hạ giang sơn này rơi vào tay ai đối với thần không hề khác biệt, nhưng tiểu chủ tử hy vọng người đó là ai, vậy chính là của người đó.”
Tay Dương cô cô khựng lại, lời này cực kỳ cuồng vọng, gần như coi thường người trong thiên hạ. Dương cô cô thầm nghĩ, xưa kia khắp triều đồn đãi Lâm Thám hoa lớn gan Dương cô cô còn không tin, nay coi như chứng kiến tận mắt, không chỉ có vậy, cách nhiều năm, tính tình người này chỉ tăng không giảm, ông lấy can đảm từ đâu ra?
Khiến người khác kinh ngạc không chỉ vì sự can đảm của Lâm Úy, còn có thái độ của Ý Đức Thái hậu. Ý Đức Thái hậu nghe vậy, trầm lặng thật lâu, bà không nói một lời xoay người trở lại chỗ ngồi, hộ giáp hồng ngọc vô ý thức di chuyển trên hoa văn mây trôi trạm khắc trên ghế, âm thanh ma sát vang rõ trong đại điện yên tĩnh, không biết qua bao lâu, bà mới nặng nề thở dài, nói. “Ý trời, ý trời ngày này cũng phải đến.”
Bà giơ tay lên, giọng trong rõ nói. “Nhập sĩ, ai gia chuẩn.”
“Tạ Thái hậu tác thành.” Lâm Úy lần nữa dập đầu với Ý Đức Thái hậu.
“Lâm khanh gia, cần phải suy nghĩ kỹ.” Ý Đức Thái hậu nhìn ông. “Không ai biết trước mai sau sẽ thế nào, phụ tá quân vương do ngươi tự cầu, dù một ngày ngươi trở thành đá lót đường, cũng phải cam tâm tình nguyện. Điểm này, chớ nên trách ai gia không nhắc nhở ngươi.”
Lâm Úy khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói. “Vi thần nhớ kỹ sự dạy dỗ của Thái hậu.”
…
Hôm nay, trong cung có người không được an bình, phủ Bát hoàng tử, sau khi Tuyên Ly thu được tin tức, mặt trầm túc thương lượng với phụ tá hồi lâu.
“Người nọ chắc chắn là người Thái hậu nương nương tìm tới giúp, không bằng điện hạ nhân lúc chuyện còn chưa định, sớm động thủ, giết đến chúng trở tay không kịp.” Một phụ tá nói.
Một nam tử xa lạ xuất hiện trong cung, tay cầm lệnh bài của Thái tử Hồng Hi cầu kiến Ý Đức thái hậu, người báo lại không biết thân phận người kia. Thế nhưng lệnh bài người đó cầm, đã đủ khiến người ta chú ý.
“Không thể, có lẽ người kia là cố giao của thái tử Hồng Hi, nếu vào cung, chắc chắn đã có chuẩn bị, tùy tiện ra tay sẽ không tốt, hiện giờ điện hạ đã chiếm được tiên cơ, không cần quá lo lắng, không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Một phụ tá khác có quan điểm ngược lại.
Tuyên Ly nhíu mày, cuộc tranh luận kéo dài suốt một buổi trưa, môn khách chia làm hai phe, một phe cho rằng nên theo kế hoạch làm việc, bất kể đối phương là ai, một phe khác cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ, chớ để trúng quỷ kế của địch. Hai phe ai cũng có kiến giải của riêng mình, đầy đủ lý lẽ, tranh luận tới bây giờ vẫn chưa có kết quả. Tuyên Ly cảm thấy phiền não.
Hắn không biết phiền nào này từ đâu ra, mấy ngày nay, hắn che giấu hành động của mình, vì phòng ngừa bị nắm cán, ngay cả chỗ nhốt Tưởng Nguyễn cũng chưa từng tới. Nguyên Xuyên truyền tin, tiết lộ biểu hiện của Tưởng Nguyễn, trước mắt tạm thời không có hậu chiêu gì, kế hoạch của chúng vẫn kín kẻ. Nhưng thám tử Tuyên Ly phái ra nói, Tưởng Nguyễn vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường, trông có vẻ rất an tâm.
Tuyên Ly cảm thấy khó hiểu, Nguyên Xuyên và hắn là đồng minh, nay cần hắn leo lên được ngôi vị hoàng đế của để mượn sức, trước đó sẽ không động tay động chân gì, huống hồ chuyện về Tưởng Nguyễn gã cũng không cần gạt hắn làm chi. Thám tử của hắn càng không thể nói dối, rõ ràng hiện giờ tình cảnh của Tưởng Nguyễn rất nguy nan, tại sao đang bị giam lỏng mà lại có thể bình tĩnh đến thế.
Tiêu Thiều phái Cẩm y vệ tìm kiếm tung tích Tưởng Nguyễn khắp nơi, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng Tuyên Phái trong cung chậm chạp không có động tác, Tuyên Ly không cho rằng Tuyên Phái sẽ ngồi chờ chết, hắn cậu phải nghĩ cách thay đổi hiện trạng hôm nay mới đúng, nhưng không, Tuyên Phái an tĩnh lạ thường, đang bị giam lỏng lại vô cùng bình tĩnh.
Đến cả những kẻ bị giam trong thiên lao, người Triệu gia và Tưởng Tín Chi đều không kêu oan, Hình bộ mỗi ngày thẩm vấn, những người này cắn răng không hé miệng. Có Tiêu Thiều chào hỏi, đám người kia cũng không dám dùng tư hình với người Triệu gia và Tưởng Tín Chi, nhưng uy hiếp lại không thiếu, vậy mà, toàn bộ đều vô dụng.
Thậm chí ngay cả Mục Tích Nhu đã bị phán tử tội, biết được mình mười mấy ngày sau sẽ bị xử trảm, ấy mà vẫn thản nhiên, cứ như đã sớm dự liệu được kết cục này. Mỗi một con cờ được phái ra, nhất là con cờ quan trọng nhất, phần lớn đều là tử sĩ, biết rõ kết cục của bản thân. Đây vốn là chuyện dễ hiểu, nhưng Tuyên Ly đã từng thấy qua, sự bình tĩnh của Mục Tích Nhu không phải sự bình tĩnh vì sớm biết được kết cục của mình, mà lại là một sự vui sướng vì được giải thoát. Vui sướng?
Tuyên Ly nhức đầu, đám người đó quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến để độ khiến hắn hoài nghi với kế hoạch không chút kẽ hở của mình. Bây giờ lại xuất hiện thêm một người xa lạ có lệnh bài của thái tử Hồng Hi, càng làm hắn thêm do dự. Hắn vốn là người làm việc chú trọng sự hoàn mỹ, lần này càng như thế. Rốt cuộc quay người lại, cắt đứt cuộc tranh luận của các phụ tá, ném xuống một câu yên lặng theo dõi kỳ biến rồi phất tay áo bỏ đi.
Tuy nhiên biến hóa xảy đến, nhanh hơn dự đoán của tất cả mọi người.
Bởi vì ngày hôm sau, Ý Đức Thái hậu cho người tuyên bố một tin tức, Thám hoa lang Lâm Úy Lâm đại tài tử đương triều năm xưa từ quan quy ẩn, hơn hai mươi năm sau tay cầm chỉ ý của tiên hoàng, tuân lệnh nhập sĩ.
Chuyện vừa truyền ra, khắp triều xôn xao.
Danh tiếng của Lâm Úy văn võ bá quan thế hệ trước ai ai cũng biết, đến cả các quân nhân trẻ tuổi hiện giờ, bậc cha chú trong nhà cũng biết. Một người đủ sức gây ảnh hưởng mười phần với Đại Cẩm, lại trở về trong tình huống phong vân hiện nay. Mặc dù hành động này phù hợp với phong cách làm việc không gò bó của Lâm Úy, nhưng thật sự vẫn rất kinh hãi thế tục.
Nhất thời, triều đường nhấc lên hai làn sóng. Một bên cực lực phản đối Lâm Úy nhập sĩ, dù cầm chỉ ý của tiên hoàng cũng không được. Còn đem việc ông thoái ẩn năm xưa ra nói, nói rằng nếu một lòng vì nước, vì sao ban đầu lại thoải mái bỏ đi, nay lại trở lại, sợ rằng manh tâm khó dò. Một bên lại vô cùng ủng hộ Lâm Úy, chỉ nói Lâm Úy tài hoa mưu lược, trở lại triều đường có thể giúp Đại Cẩm đạt được quang cảnh sầm uất, là phúc của dân chúng Đại Cẩm. Nhìn khắp văn võ bá quan hiện nay, tài học của ai sánh được bằng Lâm Úy, một kẻ tài hoa hơn người như thế, tất nhiên phải cố sức bổ nhiệm.
Kẻ phản đối Lâm Úy tất nhiên là người phe Tuyên Ly, đám người đó thấy người đầu tiên Lâm Úy gặp là Ý Đức Thái hậu đã chắc chắn bên trong có âm mưu. Về phần bên ủng hộ Lâm Úy trái lại không phải người phe Thập Tam hoàng tử, phần lớn đều là lão thần năm xưa, có giao tình với Lâm Úy. Sự ảnh hưởng của Lâm Úy với các quan văn, cách mấy thập niên vẫn như cũ không giảm. Nếu nói Liễu Mẫn là tấm gương của học sinh, Lâm Úy chính là khuôn mẫu của quan văn, đưa con đường làm quan của quan văn đi đến trình độ cao nhất. Trên có thể tức giận mắng hoàng đế, dưới có thể say du gió xuân, giao hảo với Thái tử, cuối cùng rút lui còn để lại mỹ danh, ấy chính là mong ước của tất cả các quan văn.